Chương 474 Bốn Ngày Sau! Chạy!
Mẹ Trương nghe con gái nhăn nhó nói xong, rồi nhìn về phía số dư thẻ ngân hàng, sắc mặt lập tức thay đổi, giọng điệu trở nên nghiêm túc: "Sao con lại dám nhận số tiền này?! Lỡ như hai người các con không đến được với nhau…"
Bà còn chưa dứt lời đã bắt gặp dáng vẻ không vui của con gái, trong mắt bắt đầu chứa đầy nước mắt."Tóm lại, con ngày mai nhất định phải trả lại cho người ta!"
"Mẹ. Mẹ không hiểu anh Bình, anh ấy đã đưa ra ngoài rồi thì chắc chắn sẽ không nhận lại."
"Tóm lại."
"Số tiền này, con nhất định không được động vào số tiền này. Trừ phi, hai người các con thật sự kết hôn. Thanh niên bây giờ đúng là hồ nháo!"
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
Hai ngày sau.
Cách thời gian chạy trốn chỉ còn lại hai mươi lăm giờ cuối cùng.
Tòa nhà Xuyên Hòa.
"Ừm."
"Làm cũng không tệ lắm.'
Ánh mắt Lục Bình bình tình, có chút lười biếng chống cằm nhìn về phía Lôi Tài Vinh đang cung kính ở trước mặt. Đối phương chia ba trăm triệu vào ba mươi tài khoản vô danh ở các quốc gia khác nhau. Hiện tại, toàn bộ những tài khoản này đều đang ở trong tay Lục Bình. Việc đầu tiên anh làm sau khi chạy trốn đó chính là chuyển số tiền kia đi.
"Phục vị vì Lục tiên sinh." Lôi Tài Vinh khom người, đáp lại.
"Hạng mục bên phía Miến Quốc gần đây còn thuận lợi không?" Lục Bình gõ gõ bàn, tùy ý hỏi.
"Thuận lợi, thuận lợi. Thậm chí…" Lôi Tài Vinh nói xong, ánh mắt nhìn Lục tiên sinh nhất thời càng thêm tôn kính, tiếp tục nói: "Mẫn Ngang Lan tiên sinh còn giúp đỡ rất nhiều cho hạng mục của chúng tôi."
"Ồ." Lục Bình nghe vậy, khóe miệng khẽ nhếch, cười khẽ một tiếng, lập tức nói: "Coi như ông ta thức thời. Người có thể đi đến vị trí này đúng là vô cùng nhạy cảm."
Nghe thấy lời nói của Lục tiên sinh, Lôi Tài Vinh chỉ cúi đầu, không dám đáp lại. Nhưng trong đáy lòng lại đang không ngừng suy ngẫm về mỗi câu mỗi chữ trong lời nói của Lục tiên sinh, lông tơ không khỏi dựng thẳng. Sau khi hạng mục tại Đông Nam Á bắt đầu tiến triển, ông đã lập tức hiểu rõ lực lượng của quân phiệt Nansan rốt cuộc là như nào. Nhưng tồn tại như thế vậy mà lại bởi vì đắc tội Lục tiên sinh mà e ngại.
Không thể suy nghĩ sâu xa, sợ chạm đến cấm kỵ.
"Được rồi."
"Ông đi trước đi. Chú ý, điều nên nói hay là không nên nói tốt nhất là nên nghiền nát ở trong lòng." Lục Bình thu hồi cảm xúc, nhắc nhở một câu.
"Xin Lục tiên sinh yên tâm. Tôi không làm gì cả…" Lôi Tài Vinh khom người đáp.
Sau khi ông đi ra ngoài liền thở dài một hơi, xoa xoa mồ hôi toát ra trên trán
⚝ ✽ ⚝
"Hô!"
Thân thể buông lỏng.
Lục Bình thở phào nhẹ nhõm.
"Tài chính đã có, có ba trăm triệu này, chỉ cần mình không đắc tội với ai thì có thể sống tốt ở bất kỳ nơi nào trên thế giới."
Lục Bình duỗi tay lần mò, là một tấm thẻ ngân hàng nước ngoài màu đen. Ngoại trừ thẻ vật lý, còn có tài khoản trực tuyến và tài khoản ảo. Dù một số tài khoản trong đó xảy ra vấn đề thì cũng có thể đảm bảo cho Lục Bình nửa đời sau không thiếu tiền xài.
"Tình báo vẫn không thể nào đổi mới tiếp."
"Tất cả mọi chuyện thật sự chỉ là một giấc mơ?"
Tấm thẻ bị đầu ngón tay xoay xoay, Lục Bình nói nhỏ.
Mấy ngày nay, anh mỗi ngày đều thiết lập lại không gian đổi mới tình báo. Nhưng qua mỗi một đêm đều không thấy chút tình báo đổi mới nào.
Cốc cốc cốc… Cốc cốc…
Đúng lúc này, cửa văn phòng chợt bị gõ vang. Lục Bình đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía trước cửa, khi nghe thấy giọng nói của thư ký Hạ Đình thì liền điều chỉnh tư thế ngồi, sau đó đáp: "Mời vào."
"Lục tiên sinh, Đinh tiên sinh tới."
"Để đối phương vào." Lục Bình ôn hòa đáp.
Trong ánh mắt, thư ký Hạ Đình dường như càng mọng nước, giữa lông mày vậy mà toát ra vẻ phong tình.
"Vâng!" Hạ Đình lên tiếng.
Không lâu sau, Đinh Thanh đã đứng ở trước mặt Lục Bình.
"Thanh Tử, ngồi đi." Lục Bình đưa tay, ra hiệu Đinh Thanh ngồi xuống.
"Lục tiên sinh, đây là bản đồ, còn có danh sách mỗi khâu chuyển nhượng."
Đinh Thanh không hề ngồi xuống, chỉ mở mật khẩu của chiếc rương trong tay ra rồi đưa mấy phần tư liệu tới trong tay của Lục tiên sinh. Những tin tức này được anh xem như là tư liệu tuyệt mật… Tất cả mọi thứ đều chỉ có một mình anh biết, cũng ghi tạc trong đầu. Ngoại trừ một phần trong tay Lục tiên sinh ra sẽ không có phần tin tức thứ hai.
Tim Lục Bình đập rộn lên, cố gắng khắc chế tiếng thở dốc. Trên mặt nở nụ cười, cẩn thận lật xem.
Bốn tuyến đường.
Theo thứ tự là: hai con đường biển, một đường bộ và một đường hàng không.
Mỗi tuyến đường đều vô cùng phức tạp, mục đích cũng khác biệt. Có con đường với điểm đến cuối cùng là Đông Nam Á, có con đường thì đến châu u, còn có con đường từ tới Nam Mỹ, Bắc Mỹ. Tất cả nhân viên chuyển vận đều chỉ biết nhiệm vụ của mình, trên dưới tuyến đường đều được giữ bí mật.
"Rất tốt."
"Bắt đầu từ hiện tại."
"Để tất cả mọi người trên bốn tuyến đường này ở trong trạng thái chờ lệnh trong vòng hai mươi bốn giờ, lúc nào kết thúc thì tôi sẽ thông báo tiếp."
------
Dịch: MBMH Translate