Chương 475 Chia Thịt! Lý Ngọc Trân Thì Chia Thế Nào?!
Lục Bình thu liễm cảm xúc, nhìn về phía Đinh Thanh, trầm giọng nói.
"Vâng!" Đinh Thanh đã sớm ý thức được tính đặc thù của mệnh lệnh lần này, anh không có hỏi nhiều, ánh mắt ngưng tụ, nghiêm túc đáp lại.
"Hiện tại, chỉ còn một vấn đề."
Lục Bình gõ bàn một cái, thân thể dựa vào sau, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Đinh Thanh.
"Thanh Tử."
"Anh có thể bảo đảm là chỉ để những chuyện này ở trong đầu thôi không?"
Lục Bình bấm tay, gật đầu một cái, ánh mắt sáng rực, giọng điệu mặc dù không có chút dao động nhưng lại khiến Đinh Thanh lập tức nín thở.
Đinh Thanh không biết rốt cuộc là nhân vật như nào mà lại cần vận chuyển như vậy, vậy mà có thể khiến cho Lục tiên sinh làm đến trình độ này. Anh nhớ lại tầng mây đen và vòng xoáy bao phủ Trung Hải và Yến Kinh trong mấy ngày gần đây, không hiểu sao lại cảm thấy kính sợ và hoảng sợ.
"Xin Lục tiên sinh yên tâm."
"Cho dù là chết, Đinh Thanh cũng sẽ không tiết lộ chút nào."
Đinh Thanh cao giọng nói.
"Rất tốt." Lục Bình gật đầu cười nói.
Thời gian trôi qua.
Hai mươi tiếng cuối cùng trôi qua rất nhanh.
Chỉ còn năm tiếng nữa là sẽ kết thúc lễ tang của Lý lão gia tử.
Buổi sáng, bảy giờ.
Sông Phổ, trong một căn nhà nhìn ra mặt sông.
Lục Bình tỉnh lại trước chiếc giường xa hoa, đưa tay sờ soạng ở bên giường một cái, sau đó mở mắt, nhìn về phía căn phòng ngủ lạ lẫm này.
Đây là lần đầu tiên anh ngủ lại qua đêm sau khi mua căn nhà này.
A ——
Oáp ——
Lục Bình ngồi dậy, đầu ngón tay xuyên qua mái tóc lộn xộn, gãi đầu một cái. Anh đưa tay nhấn xuống cái nút cạnh đầu giường, chỉ nghe thấy một tiếng Tích, màn cửa bên cạnh tự động kéo sang hai bên. Bên ngoài cửa sổ là là dòng sông uốn lượn, cây cầu lớn bắc ngang qua sông, đường chân trời của thành phố phồn hoa. Từng cảnh tượng không ngừng đập vào mắt.
"Phải đi."
"Thật sự có chút không nỡ…"
Lục Bình ngẩng đầu lên, dựa vào thành giường.
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, người phụ nữ chỉ mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa màu đỏ thò đầu vào, sau khi nhìn thấy Lục Bình đã tỉnh thì trên mặt lập tức nở nụ cười, gọi: "Lục tiên sinh, tôi đã làm xong bữa sáng, ngài muốn ăn không?"
"Ừm."
"Đi thôi." Lục Bình lười biếng duỗi lưng một cái, đáp.
Một đêm cuối cùng trước khi đi, anh lựa chọn đến chỗ của Lý Anh, đêm qua lại là một phen giày vò.
Đi về phía phòng vệ sinh, Lý Anh đã lấy sẵn kem đánh răng, bưng chén nước đứng ở bên cạnh. Lục Bình nhìn về phía người phụ nữ uyển chuyển trước mặt, dáng vẻ và tư thái rất giống với Giang Thư Ảnh. Nhưng trên thực tế, sau khi được tài phú tích lũy thì mị lực của cô đã không hề thua kém các nữ minh tinh trong giới giải trí. Giờ phút này, váy ngủ bằng lụa màu đỏ hơi lộ ra, vai và đùi ngọc thon dài trắng nõn lấp ló…
"Cảm ơn." Lục Bình tiếp nhận, đáp.
"Farrari lúc nào đến?" Lục Bình bình bưng sữa bò lên, uống một ngụm, bên môi lập tức dính một lớp sữa.
"Còn cần cải tiến thêm một chút, bên kia nói còn cần khoảng hai tuần nữa."
"Ừm."
"Chờ xe đến, cô có thể lái trước." Lục Bình tùy ý nói.
Lý Anh ngồi ở bên cạnh, nghe vậy thì dừng lại một chút, cố gắng đè nén sự vui sướng ở dưới đáy lòng, nhẹ giọng đáp: "Được."
Chiếc siêu xe này có giá trị lên tới 35 triệu, Lục tiên sinh vậy mà lại để cho mình lái trước.
"Được rồi, tôi đi làm đây."
"Gặp lại."
Cạnh cửa, Lý Anh nhón chân lên, thắt cà vạt cho Lục tiên sinh.
Lục Bình vươn cánh tay ra, người phụ nữ cẩn thận vuốt phẳng ống tay áo. Sau khi thu thập xong, anh nhìn về ánh mắt của đối phương, ôn hòa nói “gặp lại”. Nói xong, Lục Bình liền đi ra ngoài, cất bước về phía thang máy.
Gặp lại? Sợ là sẽ không còn gặp lại nữa.
⚝ ✽ ⚝
"Hô!"
Tòa nhà Xuyên Hòa, tầng 58.
Còn lại hai giờ cuối cùng.
Lục Bình không ngừng nhìn thời gian, trái tim không ngừng nhảy nhót, cả người bắt đầu bị một loại cảm giác khẩn trương bao phủ. Anh hít sâu, đồng thời, trong đầu lặp đi lặp lại bốn lộ trình di chuyển. Anh chọn con đường nào, ngay cả Đinh Thanh đều không thể biết được. Khi anh bắt đầu chạy trốn, ba tuyến đường còn lại cũng sẽ bắt đầu sắp xếp người.
"Cần để bảo an rời đi trước, dùng người mà Lý Ngọc Trân để lại tại Xuyên Hòa."
"Trong nhà để xe ở tòa nhà thành Tây, mình có để một chiếc Passat, sau khi lên xe thì sẽ bắt đầu thay quần áo, sau đó tự mình lái xe…"
Lục Bình nhắm mắt, đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn, tỉ mỉ tính toán lại quá trình một lần. Sau khi xác nhận không có gì sai sót thì mới mở to mắt.
Anh bật máy tính lên, trong màn hình, nghi lễ tiễn đưa Lý lão gia tử đã bắt đầu trực tiếp.
"Chiến trận thật lớn."
"Người sống một đời như thế đúng là không tiếc."
Lục Bình cảm khái.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Thoáng cái đã qua ba giờ.
------
Dịch: MBMH Translate