Chương 476 Nhục Nhã Không Thua Gì Cái Chết!
Một giờ chiều.
Lục Bình đứng lên.
Tay anh đang run rẩy, đi đi lại lại trước bàn làm việc, trên trán thậm chí là trên người đã bắt đầu đổ mồ hôi: "Cần phải đi."
"Cần phải đi."
[ Ong ——! ]
Trong lúc còn đang suy nghĩ, điện thoại trên mặt bàn chợt rung lên, nhịp tim vốn đang căng thẳng của Lục Bình lập tức đập nhanh hơn mấy phần. Lục Bình tặc lưỡi, há miệng thở hổn hển, cố gắng bình phục tâm trạng rồi cầm điện thoại lên. Là tin tức của Chu Tư Niên lão gia tử. Trong bảy ngày gần đây, mạch nước ngầm càng ngày càng mãnh liệt, tập đoàn ba nhà Chu gia, Thôi gia, Lư gia cũng đang điên cuồng phổ biến kế hoạch, ổn định tất cả thám tử, gộp ba nhà làm một nhà với tốc độ nhanh nhất.
"Đây là đã làm xong?" Lục Bình nói nhỏ.
Anh nhận nghe điện thoại.
Anh đi đến trước cửa sổ sát đất, kết nối: "A lô, là tôi."
"Lục tiên sinh, may mắn không làm nhục mệnh."
Trong biệt thự của Chu Văn Quân.
Chu Tư Niên lão gia tử quay đầu nhìn về phía Thôi Thừa Phương và Lư Sí Minh ở trước sô pha một cái, trên mặt lộ ra nụ cười, trầm giọng nói.
Nói thực ra thì mọi chuyện phát triển dường như còn thuận lợi hơn nhiều so với những gì ba nhà bọn họ nghĩ. Ngành công nghiệp và sản lượng phải được bổ sung một cách hoàn toàn, ba nhà hợp thành một nhà cũng không phải là chuyện đơn giản như một cộng một!
Bọn họ ôm thành một đoàn như thế, thật sự có thể hình thành thế lực tương đương với vọng tộc trong thời gian ngắn.
Nhưng tương tự, ba nhà bọn họ nhất định phải tìm được chỗ dựa cao hơn một tầng, như thế mới có thể đứng vững, mượn lực lượng của đối phương mới có thể tụ thành một đoàn.
Mà những chuyện này… chỉ sợ Lục tiên sinh đều đã sớm tính toán tốt.
Chu Tư Niên lão gia tử nắm chặt điện thoại, nhớ lại thao tác cụ thể của ba nhà trong mấy ngày nay, trong lòng càng ngày càng kính sợ và e ngại vị Lục tiên sinh này.
"Không tệ."
Sắp phải chạy trốn cho nên tâm trạng Lục Bình đang rất khẩn trương, vẻ mặt căng thẳng, làm thế nào cũng đều không thể nặn ra được một nụ cười. Anh nhìn chăm chú vào ánh mặt trời tươi đẹp bên ngoài cửa sổ, cuối cùng đành phải đưa ngón trỏ ra, kéo lấy khóe miệng của mình, cưỡng ép kéo ra một nụ cười khó coi.
"Vậy tôi trước tiên liền chúc mừng ba nhà đã ngồi vào bàn cờ một lần nữa.” Giọng nói ôn hòa của Lục Bình tiếp tục vang lên.
"Vẫn phải dựa vào tiên sinh."
"Lục tiên sinh."
Chu Tư Niên lão gia tử không dám kiêu căng, càng đi đến trình độ này thì lại càng cần cẩn thận chặt chẽ. Ông cung kính đáp lại, sau đó lần nữa trang nghiêm gọi một tiếng.
Lục Bình nghe thấy tiếng gọi này, mím môi, trong lòng có chút hốt hoảng.
"Nói đi." Lục Bình đáp.
"Tập đoàn mới của ba nhà chúng tôi có cần phát thông báo gì đó hay không?"
Dựa theo kế hoạch ban đầu chính là muốn thừa dịp tất cả lực chú ý đều ở trên người Lý gia để phát thông báo.
Lục Bình nghe vậy, mí mắt đột nhiên giật giật.
Trước kia làm như thế này là không sai, nhưng bây giờ tuyệt đối không thế. Anh đang định chạy trốn, cho dù như thế nào đều không thể thu hút thêm nửa điểm chú ý ở thời điểm này.
"Chờ một chút đã."
"Chưa đến lúc, chờ thông báo của tôi." Lục Bình bình tĩnh nói.
"Được."
"Tôi đã biết."
Mặc dù Chu Tư Niên lão gia tử cảm thấy nghi hoặc, nhưng vẫn không có ý định hỏi thăm, chỉ cho là Lục tiên sinh có mưu đồ của mình, bèn cung kính đáp lại.
Điện thoại bị cúp máy.
Lục Bình đứng ở bên cửa sổ, ánh nắng buổi chiều ấm áp chiếu vào trên mặt anh. Anh nhắm mắt hưởng thụ một màn ấm áp một lát, sau đó mở mắt ra, đi sang một bên, lấy áo khoác xuống và mặc vào.
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
Yến Kinh, nhà chính Lý gia.
Lễ đưa tiễn thu hút sự chú ý của cả nước vẫn còn chưa kết thúc.
Phía sau nhà.
Trên chiếc bàn có năm người đang ngồi. Bọn họ đều là những nhân vật chỉ cần giậm chân một cái là toàn bộ Yến Kinh, thậm chí là toàn bộ quốc gia đều phải chấn chấn động.
Lý Ngọc Trân đứng ở sau lưng cha mình, móng tay cắm sâu vào trong máu thịt.
Lúc này, thịt Lý gia đã bị chia hơn phân nửa.
⚝ ✽ ⚝
"Trọng Ngôn."
"Món trân bảo cuối cùng này của Lý gia nên chia như nào đây?" Người đàn ông trung niên lắc lắc điếu xì gà, ôn hòa nói.
"Trân bảo?" Lý Trọng Ngôn hơi dừng lại một chút, ngay sau đó liền phản ứng lại, gương mặt luôn luôn nho nhã bình thản lập tức trở nên khó coi.
Không khí bắt đầu trở nên khẩn trương.
Thân thể của Lý Ngọc Trân đang run rẩy.
Ý trong lời nói của vị gia chủ Mục gia này chính là xem Lý Ngọc Trân thành đồ vật, trở thành miếng thịt Lý gia đợi phân chia.
!
!
!
Nhục nhã này đối với Lý Ngọc Trân mà nói không thua gì cái chết!
"Lục tiên sinh." Thư ký Hạ Đình đẩy cử ra, đi đến trước mặt Lục Bình, cung kính kêu.
"Chuẩn bị xong chưa?"
"Ừm."
Lúc Hạ Đình đi vào, Lục Bình đang đón ánh nắng ấm áp đọc một quyển sách vừa được lấy xuống từ trên giá sách. Sau khi nghe thấy tiếng gọi, anh cũng không ngẩng đầu, chỉ tiếp tục đọc sách, thậm chí lật thêm một trang rồi đọc hết, cuối cùng mới khép lại, ôn hòa nói.
"Đến ngoài cửa chờ tôi." Lục Bình đẩy kính mắt một cái, nói.
------
Dịch: MBMH Translate