← Quay lại trang sách

Chương 477 Lý Ngọc Trân Bi Thương Lục Tiên Sinh… Giúp Tôi!

Chờ đối phương khom người rời đi, Lục Bình hít sâu một hơi, đè quyển « Logic tài chính » ở dưới lòng bàn tay. Anh nào có thể xem hiểu mấy thứ thâm ảo như này, chỉ đơn giản là tùy tiện lật ra làm bộ đang đọc trước khi Hạ Đình đẩy cửa ra mà thôi.

"Đi thôi."

Lục Bình đứng lên, chuẩn bị rời khỏi. Anh hơi dừng bước lại, tay vươn vào trong ngực, lấy chiếc điện thoại thông minh đã dùng hơn ba năm ra, ánh mắt hiện lên vẻ cảm khái, tay phải vươn ra sờ qua màn hình. Sau đó, ánh mắt biến hóa, đặt chiếc điện thoại di động đã tắt máy này vào trong ngăn kéo trong văn phòng của Lý Ngọc Trân.

Lục Bình thu liễm cảm xúc, cất bước đi ra ngoài.

Thư ký Hạ Đình đi theo phía sau lưng Lục tiên sinh, từ thang máy trực tiếp đi về phía hầm để xe thứ hai. Đội ngũ an ninh mặc đồng phục màu đen đứng ở các vị trí khác nhau, các loại xe khác nhau dừng la liệt, trong đó, tại vị trí ghế lái của mỗi một chiếc xe đều là một tài xế bị bịt một tấm vải đen trước mắt.

Lục Bình tùy ý chọn lựa, ngồi vào trong một chiếc Chevrolet màu trắng bạc.

"Cô ngồi trên chiếc xe khác." Lục Bình trầm giọng nói.

Xuyên qua kính chiếu hậu, anh nhìn chăm chú về chiếc xe màu đen mà Hạ Đình ngồi vào. Sau đó Lục Bình khép kín đôi mắt, tiếng động cơ vang lên, không lâu sau chiếc xe của anh cũng bắt đầu chuyển động. Xe lái ra khỏi hầm ga ra, ánh nắng tươi đẹp xuyên qua cửa kính chiếu vào trên mặt Lục Bình.

"Đường Ngô Trung."

Chiếc Chevrolet màu trắng vòng quanh quảng trường một lúc. Lục Bình chợt mở mắt ra, báo ra địa chỉ thông qua vách ngăn cách trước xe và sau xe.

Anh bảo bảo an của mình ở lại văn phòng của Xuyên Hòa, mình thì bí mật rời đi.

⚝ ✽ ⚝

"Hô!"

"Hô!"

"Hô!"

Lục Bình không ngừng nhìn thời gian bên trên đồng hồ đeo tay.

Cách địa chỉ cần đến càng ngày càng gần, Lục Bình khẩn trương thở hổn hển. Bốn tuyến đường đã sớm chờ lệnh 24/24, đến lúc này, ngay cả Đinh Thanh cũng đã bị ngăn cách ở bên ngoài.

Chiếc Chevrolet màu trắng lái vào hầm để xe của một tòa nhà chọc trời. Sau khi xe dừng hẳn, người lái xe trung niên nhanh chóng đẩy cửa xe ra rồi biến mất ở trong ga-ra.

Lục Bình vẫn bình tĩnh ngồi ở đó như trước. Qua ba phút, anh chú ý tới bốn phía, sau đó xuống xe, cúi đầu đi về phía một chiếc Passat màu đen khác.

Xe dừng ở nơi hẻo lánh, anh lấy chìa khóa xe ra rồi mở cửa sau của xe.

Trong không gian chật chội, Lục Bình rút chiếc áo jacket màu đen dưới mặt ghế ra…Lục Bình rất khẩn trương, lúc thay quần áo thân thể đều đang run, lưng đã bị mồ hôi thấm ướt.

Chỉ nghe thấy một tiếng soạt.

Khóa kéo bị kéo lên, sau đó Lục Bình bắt đầu bò về phía ghế lái.

Oanh…

Tiếng động cơ vang lên. Nhưng ngay sau đó, xe lại lần nữa tắt máy.

Lục Bình sốt ruột đến mức trán toát đầy mồ hôi, anh đưa tay bắt lấy tay lái, dùng sức hít sâu, sau đó lại lần nữa khởi động động cơ, xe chậm chạp khởi động, lái khỏi nhà để xe.

Lục Bình tự mình lái chiếc xe con này, trong đầu không ngừng suy ngẫm về bốn tuyến đường này. Anh không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, sau khi đưa ra quyết định, chiếc Passat màu đen lập tức lao nhanh qua cầu vượt.

"Tòa nhà Kiến Đạt."

"Tòa nhà Kiến Đạt."

"Tìm được rồi…"

Ánh mắt Lục Bình không ngừng chú ý đến các tòa nhà ven đường. Không lâu sau, một tòa văn phòng bình thường đập vào mi mắt, xe một đường chạy tiến nhà để xe… Lần này, anh không có dừng lại.

Dưới tầng hầm, anh nhìn thấy chiếc xe tải màu trắng nằm trong kế hoạch vận chuyển, nhân viên vận chuyển chú ý tới biển số xe Passat liền lập tức kéo cửa sau ra… Chân Lục Bình đạp chân ga, lái xe vào bên trong xe hàng.

Lục Bình chỉ cảm thấy tầm mắt tối‌ sầm lại, cảm giác có chút sợ hãi khi bị giam cầm, nhưng cũng cảm thấy có chút an tâm.

"Cũng may là không có chuyện gì ngoài‌ ý muốn."

"Tạm biệt, Trung Hải."

Lục Bình móc một chiếc điện thoại vệ tinh đã mã hóa ra từ trong ngực, siết chặt.

⚝ ✽ ⚝

"Lão Mục!" Người cầm lái Vương gia cũng hít một hơi xì gà, sau đó quát lên, sau khi hơi dừng lại thì lộ ra ý cười: "Không nên quá phận.”

Người đàn ông nói muốn chia trân bảo cười ra tiếng, ánh mắt đảo qua mấy người bên cạnh: "Chỉ đùa một chút! Chỉ đùa một chút thôi!"

"Trò đùa này của ông không hề buồn cười." Lý Trọng Ngôn híp mắt lại, trầm giọng nói.

Tài nguyên lần trước chủ yếu là chia cắt cho Vương gia. Lần này đương nhiên chủ yếu là nghiêng về Lưu gia, Dương gia. Hành động này xem như chủ động nhường lại vị trí ngũ đại thế gia, vừa nhận được sự che chở của bốn nhà, vừa giữ lại căn cơ tổ nghiệp cơ bản nhất, lưu giữ chút ánh sáng cho tương lai đông sơn tái khởi.

"Trọng Ngôn."

"Hôm trước, Tống gia Tống Cẩn tới tìm tôi, nói là mình không lựa lời chọc cho ông không cao hứng, không biết có chuyện này hay không?"

Hiện tại, Vương gia chính là gia tộc đứng đầu bên trong ngũ đại thế gia.

Đại gia Vương gia chợt lên tiếng.

"Không tính là không cao hứng."

"Vậy là tốt rồi."

------

Dịch: MBMH Translate