← Quay lại trang sách

Chương 478 Mình Phải Làm Sao?

Tôi cảm thấy lời nói của Tống Cẩn cũng rất đúng. Lão gia tử không có ở đây, Ngọc Trân và Tử Văn cũng không thật sự có khả năng đợi đến ba năm sau mới thành hôn. Trọng Ngôn, tôi thấy hay là quên vụ cá cược kia đi?" Đại gia Vương gia nói.

Ông ta nhìn như đang thương lượng, nhưng trên thực tế trong giọng nói lại mang theo sự đè ép. Giữa những lời nói lại đang xem Lý Ngọc Trân như một món hàng hóa mỹ lệ.

Hồi lâu qua sau.

Lý Ngọc Trân bước nhanh ra khỏi phòng nói chuyện.

Không biết làm sao, đợi đến khi cô lấy lại tinh thần thì bản thân đã xông vào hậu hoa viên, đứng ở trong đình mà ông nội thích nhất khi còn sống.

Cô dùng hai tay ôm lấy đầu, bên tai không ngừng vang lên tiếng cười khẽ của Lục tiên sinh:

"Lý tiểu thư, tôi thật sự cảm thấy tiếc hận thay cho cô, cô trong mắt của chúng tôi tựa như là một con chim hoàng yến tuyệt mỹ, bị trói buộc trong một lồng giam hoa lệ, đấu tranh cho một vở kịch đã định sẵn kết quả…"

"Cô vĩnh viễn cũng không biết, phía sau tất cả những gì mà cô đang mạo hiểm đánh cược có bao nhiêu người đang quan sát nhất cử nhất động của cô bằng một loại ánh mắt xem kịch. Thậm chí, những người mà cô cho rằng là kẻ địch kia còn vỗ tay mỗi khi sự nghiệp của cô có một bước tiến mới. Bởi vì tất cả những gì mà cô làm đều sẽ là áo cưới của bọn họ."

⚝ ✽ ⚝

Lý Ngọc Trân cực kỳ thống khổ!

Cô há to miệng thở hổn hển!

Cô bất lực mà tuyệt vọng!

"A!"

"A!"

"A!"

Khóe mắt của Lý Ngọc Trân như nứt ra, nhìn chăm chú về phía bầu trời. Bầu trời xanh thẳm này lại giống như là một nhà tù khổng lồ.

Trong cuộc nói chuyện vừa rồi, cha cô và Lý gia dùng hết toàn lực cũng chỉ có thể giữ lại cuộc cá cược ngắn ngủi cho cô. Thậm chí, chỉ có thể rút ngắn thời gian cá cược lại chỉ còn ba tháng cuối cùng.

Nếu như là cá cược đường đường chính chính thì cô đương nhiên là sẽ không e ngại, nhưng mà… quy tắc đã bị tùy ý vượt qua.

Lý Ngọc Trân hướng tới tự do! Hướng tới bầu trời! Là hổ gia Lý gia!

Nhưng vận mệnh đời này của cô dường như đã được định sẵn từ trước! ‌Cô chỉ là một con chim gai đang giãy dụa để bay lên mà thôi!

Lý Ngọc Trân hít thở sâu!

Cô nắm chặt điện thoại, cuối cùng gọi đến một dãy số!

Điện thoại được kết nối. ‌

"A lô." Giọng nói bình thản vang lên.

Ở thời điểm này, sau khi nghe thấy một câu nói kia, dù là người phụ nữ như Lý Ngọc Trân cũng bắt đầu có chút không khống chế nổi cảm xúc của mình… Vành mắt đỏ lên, nước mắt trong suốt bắt đầu lăn xuống! Phải biết, cho dù là ông nội qua đời, cho dù là lần đầu cô dập đầu trước quan tài của ông nội thì Lý Ngọc Trân cũng chỉ là đỏ mắt, nước mắt bị gắt gao giấu ở đáy mắt.

Nhưng duy chỉ có lần này!

Lý Ngọc Trân không thể khống chế nổi!

Thật sự không thể khống chế nổi!

"Lục tiên sinh!"

"Giúp…"

"Giúp tôi!"

Bờ môi Lý Ngọc Trân run rẩy, nước mắt không ngừng lăn dài trên gương mặt xinh đẹp thuận theo khóe mắt. Cô bi thương mà gọi một tiếng.

Cô nắm chặt điện thoại, quỳ chân ở trong đình, trước gạch đá lạnh như băng. Cô không cam tâm! Cô thật sự chỉ muốn dựa vào sức lực của bản thân mà thôi!

Nhưng mà tại sao?!!

Tại sao!!!

Giống như là đang khóc ra máu!

Lại giống như là đang rên rỉ!

Lý Ngọc Trân là người phụ nữ như nào?! Lục Bình là người rõ ràng nhất. Anh thậm chí còn không thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc là dạng áp lực và tuyệt vọng gì mới có thể khiến cho một nữ vương kiêu ngạo và phong hoa tuyệt đại như vậy gào khóc một cách không che giấu như thế!

Chiếc Passat màu đen đang được giấu trong chiếc xe tải. Xe đang lắc lư rất nhỏ… Lục Bình đang ngồi ở trước ghế lái. Anh có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của Lý Ngọc Trân một cách rõ ràng. Vào lúc cô nói ‘Lục tiên sinh, giúp tôi’ thì thân thể Lục Bình tựa như là bị điện giật, trên cánh tay lập tức nổi một tầng da gà.

Gào khóc?

Cô ấy thật sự đang khóc?

Ngón cái Lục Bình đè xuống loa điện thoại, che lại tiếng thở dốc đang ngày càng mãnh liệt của mình.

Trong hoàn cảnh yên tĩnh cực độ, Lục Bình thậm chí có thể nghe thấy động tĩnh truyền ra từ phía sau.

⚝ ✽ ⚝

"Mình phải làm sao?"

"Không."

"Không quản được."

"Nếu như chạy trốn chậm một ngày thì nguy hiểm khi chạy trốn sẽ càng lớn hơn."

Bên trong lờ mờ, toàn bộ thân thể Lục Bình đều núp ở trước ghế lái. Anh còn cởi cả giày da ra, chân giẫm ở trên nệm ghế. Hai cánh ôm chặt hai chân, toàn bộ vẻ mặt trở nên dữ tợn mà khủng bố. Anh liếm môi, ngẩng đầu lên, bởi vì xe đang ở trong buồng của một xe khác nên không có một chút ánh sáng nào có thể lọt vào, chỉ có ánh đèn của chiếc xe cũ kỹ… Anh không biết hiện tại đã đi đến vị trí nào rồi, chỉ có thể căn cứ thời gian để tính toán và so sánh lộ trình.

"Trên thực tế, mình có thể làm được."

"Cho dù không thể tiếp tục đổi mới tình báo thì mình cũng có thể thông qua vọng tập mới thành lập từ ba nhà Chu gia, Thôi gia, còn có Lư gia để khiêu động vọng tộc hàng đầu Trung Hải là Vinh gia xuất thủ, để Lý Ngọc Trân nhận được tự do ngắn ngủi ở Trung Hải."

------

Dịch: MBMH Translate