Chương 479 Lý Tiểu Thư, Tôi Cho Cô Hy Vọng!
"Hay là?"
"Lại giả bộ một lần?"
"Giả bộ một lần thật lớn?! Đặt một dấu chấm hoàn mỹ cho sự nghiệp và kiếp sống của Lục tiên sinh thần bí?"
"Cứ như vậy, chạy trốn giống hệt như là một con chuột, mình thật sự không cam lòng! Thật sự không cam lòng!!! "
Trước đây Lục Bình chỉ là một nhân viên bình thường, đúng là có thể chịu đựng được những sự tầm thường kia. Nhưng sau khi tình báo đổi mới, nhảy múa trên mũi đao…giống như là chiếc hộp Pandora bị mở ra, hoặc có thể nói là, thực chất bên trong Lục Bình luôn chất đầy sự điên cuồng và tùy ý.
Trước vị trí ghế lái, Lục Bình buông lỏng cánh tay đang ôm chặt hai chân ra, sau đó ngồi dậy, mở mắt ra.
"Hô… Hô… Hô…” Anh há to miệng thở dốc:
"Đúng vậy! Lại giả bộ thêm một lần, chờ kết thúc xong liền chạy!"
"Không có vấn đề gì."
"Không có vấn đề gì!"
Có thể chịu đựng áp lực và đi đến hôm nay. Từ một góc độ nào đó mà nói thì Lục Bình chính là một tên điên.
Nghĩ đến đây, dưới ánh sáng màu cam bên trong chiếc xe, chỉ nhìn thấy Lục Bình vươn tay vào trong ngực, một lần nữa lấy cặp kính gọng vàng ra, một lần nữa đeo lên cho mình. Lúc ngẩng đầu lên, khí chất của anh bắt đầu thay đổi, cảm giác nguy hiểm quen thuộc và cảm giác thần bí đang nhanh chóng sinh ra. Ngón cái dời khỏi vị trí loa điện thoại, khóe miệng Lục Bình có chút giương lên.
Anh đang định mở miệng nói chuyện thì chợt dừng lại, tay trái sờ về phía yết hầu, sau khi hơi ép xuống, một giọng nói mang theo chút ý cười khẽ chợt vang lên:
"Xem ra, Lý tiểu thư đã gặp phải một chút chuyện khó quên."
Yến Kinh, Lý gia.
Trước đình.
Lý Ngọc Trân còn đang quỳ chân trước gạch đá lạnh buốt. Lúc này, cô đã thoát khỏi trạng thái không thể khống chế cảm xúc, vẻ mặt lạnh như băng, đứng lên, muốn nói cái gì đó.
"Về Trung Hải."
"Tôi cho cô cơ hội."
Đúng lúc này, giọng nói của Lục tiên sinh lại vang lên lần nữa. Lý Ngọc Trân hít một hơi thật sâu rồi ngậm miệng lại, không có từ chối. Cô không phải là một người phụ nữ không quả quyết, lúc này lập tức đáp lời:
"Cảm ơn."
Trong xe lờ mờ, Lục Bình cúp điện thoại.
Đầu gối lên chỗ ngồi.
Lục Bình hít thở sâu.
"Xúc động."
Trong không gian yên tĩnh chợt vang lên tiếng nỉ non thì thầm.
Nhưng tuy là nói như vậy, nhưng khóe miệng Lục Bình lại giương cao, đưa tay, bấm gọi điện thoại cho Đinh Thanh.
"A lô."
"Thanh Tử."
"Để các tuyến đường vận chuyển trở về. Lần diễn tập này làm cũng không tệ lắm." Giọng nói ôn hòa của Lục Bình vang lên.
Bên trong từ đường.
Đinh Thanh mặc áo bào màu đen, vẻ mặt nghiêm túc đến đáng sợ. Trên thực tế, sau khi các tuyến đường bắt đầu vận hành, anh đã bắt đầu mất đi kết nối đối với các tuyến đường, anh sẽ không biết được chừng nào thì bắt đầu, lúc nào kết thúc… Nếu như không phải Lục tiên sinh gọi điện thoại cho anh.
"Tôi đã biết." Đinh Thanh cung kính nói.
Điện thoại bị cúp máy, Đinh Thanh nghiêm túc nhìn điện thoại, rốt cuộc là tồn tại gì lại có thể làm cho Lục tiên sinh thận trọng như vậy? Ngay cả quá trình vận chuyển đều đang tiến hành diễn tập từng lần một. Hoặc có thể nói, lần này chỉ là một phát súng giả bắn qua, lần tiếp theo sẽ là thật? Lần sau nữa sẽ là thật?
Ai cũng không thể xác định được.
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
"Con mẹ nó chứ."
"Lại trở về!"
Chiếc xe màu trắng bạc lái ra.
Chiếc xe Passat màu đen im hơi lặng tiếng lái ra khỏi hầm để xe. Ánh nắng tươi đẹp lại lần nữa xuyên thấu qua thiết bị chắn gió bằng kính, chiếu vào trên người Lục Bình. Ánh nắng có chút chói khiến cho anh không khỏi híp mắt lại.
Lục Bình lái xe, xuyên qua tòa thành thị phồn hoa này, lái tới một nhà để xe khác. Sau khi thay đổi quần áo, anh đưa tay ngăn một chiếc xe taxi lại.
[ Tinh… ]
Tầng 58, cửa thang máy mở ra.
"Lục tiên sinh." Thư ký Hạ Đình cung kính kêu.
"Ừm." Lục Bình ngậm lấy ý cười, đáp.
Anh cất bước đi về phía văn phòng, Hạ Đình vẫn luôn đi theo sau nửa bước giống như là thường ngày..
"Vừa rồi đi gặp một số người." Trước cánh cửa sổ sát đất chiếm nguyên một bức tường, Lục Bình dừng bước lại, nhìn Hạ Đình một cái, ôn hòa nói.
Thư ký Hạ Đình nghe vậy, trái tim khẩn trương nhảy lên. Bên trong đầu nhất thời không ngừng suy nghĩ lung tung, căn cứ theo chiến trận rời đi của Lục tiên sinh vừa rồi chỉ sợ có thể là đi gặp nhân vật lớn!
"Lục tiên sinh, tại sao lại nói với mình?" Hạ Đình nghĩ thầm, cô vừa cảm thấy vui sướng nhưng cũng cảm thấy e ngại.
Lục Bình tiếp tục cất bước.
Chờ đi đến trước phòng làm việc của Lý Ngọc Trân, Lục Bình lại nhìn về phía Hạ Đình, lần nữa cười nói: "Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, Lý tiểu thư chắc là sẽ trở về trong đêm nay."
Nói xong, anh liền bước vào bên trong.
Hạ Đình không khỏi cảm thấy tuyệt vọng khi nghe chuyện này. Cô là người bên dưới hệ thống của Lý gia, đương nhiên là biết tầng mây đen đang bao phủ ở phía trên Lý gia lúc này, khiến người ta lo sợ bất an.
Sau khi pha trà cho Lục tiên sinh, Hạ Đình xác nhận Lục tiên sinh không còn nhu cầu gì khác liền rời khỏi văn phòng.
"Sau đây phải làm một trận lớn."
------
Dịch: MBMH Translate