Chương 480 Nhảy Múa Lần Cuối Cùng!
Lục Bình thu hồi tầm mắt đang nhìn về phía cửa lại. Đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn, dùng ảnh hưởng của ba nhà Thôi gia, Chu gia, Lư gia để khiêu động lực lượng của Vinh gia.
Dùng Vinh gia để chống đỡ lại áp lực đến từ thế gia Yến Kinh và Tống gia Lĩnh Nam Tống!
Đây là chuyện vô cùng điên cuồng!
Mà điều quan trọng nhất chính là, lần này phía sau anh đã không còn tình báo có thể đổi mới nữa! Đây thực sự chính là nhảy múa ở trên mũi đao! Sau khi giả bộ xong liền bắt đầu chạy trốn, tuyệt đối không thể quay đầu!
⚝ ✽ ⚝
Lục Bình đè suy nghĩ xuống, kéo ngăn kéo bên chân ra, lấy ra chiếc điện thoại thông minh mà anh cho rằng mình sẽ không còn bao giờ được nhìn thấy nữa.
Mở điện thoại lên.
Ong…
Điện thoại rung lên, sau đó xuất hiện tín hiệu. Chỉ nghe keng… một tiếng, giao diện Wechat nhảy ra tin nhắn.
[Anh Bình! ]
[Anh Bình! ]
[ Con mèo nũng nịu. jpg]
[ Hì hì! ]
[ Anh đang làm gì vậy? ]
[ Em nhớ anh lắm! ]
"A Bình!"
"Sao quầng thâm mắt lại đậm như vậy?"
"Haiz, một tuần này áp lực tại Xuyên Hòa quá cao, đầu đều sắp trọc rồi."
Ánh chiều tà vẩy xuống.
Trước quảng trường.
Lục Bình mang theo cặp công văn, ánh mắt quét qua đám người đi làm nhộn nhịp bốn phía. Lúc này, anh nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng gọi, nhìn lại theo tiếng thì trông thấy dáng người chất phác của Cố Đại Thạch đang đeo túi đi tới. Lục Bình nợ nụ cười, đợi đối phương đến gần liền ôn hòa hỏi.
"Cũng may, ngày mai liền kết thúc."
"Đúng vậy."
"Nhưng mà qua một tuần này, cảm giác tiến bộ rất nhanh." Cố Đại Thạch gãi đầu một cái, cười ngây ngô nói.
"Anh Bình!"
trong lòng đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc không bao giờ được gặp lại Cố Đại Thạch nữa, giờ phút này gặp lại, mặc dù trên mặt Lục Bình không có biểu lộ ra, nhưng trong lòng thực ra đã cao hứng hơn rất nhiều. Lúc đang muốn nói gì đó, tiếng gọi vui vẻ ầm ĩ của bạn gái Trương Oánh Oánh trước tòa nhà đã truyền đến bên tai, sau đó trông thấy Trương Oánh Oánh vui vẻ xông về phía mình.
Sau khi bị ôm vào trong ngực, gương mặt có chút trẻ con của Trương Oánh Oánh lập tức đỏ bừng, một hồi lâu sau cô mới quay đầu lại, nhìn về phía Cố Đại Thạch: "Anh Đại Thạch!"
Cố Đại Thạch trông thấy, chỉ bất đắc dĩ liếc mắt.
"Đi thôi."
"Hẹn gặp lại."
Cố Đại Thạch khoát tay. Đồng nghiệp mới Từ Mộng không được chọn tới Xuyên Hòa, những ngày này đều tan làm sớm.
"Chúng ta cũng đi thôi."
"Ừm!"
"Anh Bình?"
Trên quảng trường, hai người đón ánh chiều tà.
Lục Bình sóng vai cùng Trương Oánh Oánh, vừa đi được mấy bước thì Trương Oánh Oánh chợt dừng lại, cô nhón chân lên, áp gương mặt đỏ bừng của mình vào bên môi Lục Bình, ánh mắt sáng rực cẩn thận quan sát Lục Bình rồi lên tiếng gọi, sau đó vui vẻ nói ra: "Tâm trạng của anh hôm nay dường như vô cùng tốt."
Lục Bình bỗng dưng sững sờ, nhưng lập tức cười nói: "Đúng vậy."
"Bởi vì, có thể gặp lại em nha."
Trương Oánh Oánh không hiểu hàm nghĩa sâu xa trong lời nói của bạn trai mình, còn tưởng rằng chỉ là lời tâm tình, trong lòng vui sướng lại còn có một chút xấu hổ.
⚝ ✽ ⚝
Đêm dài.
Yến Kinh, nhà cũ Lý gia.
"Ngọc Trân."
"Khổ cho con rồi."
Chương Thoại Vũ vừa nói vừa nắm lấy cánh tay của Lý Ngọc Trân, bờ môi run rẩy, lời nói đến bên miệng liền biến thành một câu khác.
Bên cạnh Lý Ngọc Trân, chú hai Lý Trọng Thanh, còn có chú ba Lý Trọng Ngữ cũng đều có mặt. Bọn họ trầm mặc, không thể nói giúp cháu gái được một câu công bằng trong trận đánh cược kia. Tình cảnh hiện tại chính là tường đổ mọi người đẩy, bên trong bóng tối không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn trò cười. Tống gia bắt lấy lý do lúc lão gia tử còn sống đã thừa nhận hôn ước, mà bọn họ cũng chỉ có thể cường điệu thắng bại của trận cá cược này sẽ là điều kiện xác nhận hôn ước.
Uất ức!
Rất uất ức! Đường đường là Lý gia, ngay cả một người phụ nữ đều không giữ được, không bảo vệ được!
"Được rồi, thời gian không còn sớm nữa."
"Mẹ."
"Chú hai, chú ba, con phải đi rồi."
Lý Ngọc Trân nhìn thoáng qua thời gian, gương mặt tuyệt mỹ lạnh lùng mà kiêu ngạo, lạnh lùng nói. Nói xong, cô cũng không đợi đáp lại đã cất bước rời khỏi tòa nhà cũ. Phía sau cô, thư ký thứ nhất Trần Định Quyên lớn lên từ nhỏ với cô lập tức bước nhanh đi theo.
Không lâu sau.
Bên ngoài chỗ ở của Lý gia, đội xe màu đen bình ổn lái về phía sân bay.
Xuyên qua kính chiếu hậu, Lý Ngọc Trân nhìn về phía phủ đệ và hai con sư tử đá trước cửa đang càng ngày càng xa. Cô lờ mờ nhớ lại, lúc nhỏ bản thân đã từng cưỡi trên lưng con sư tử đá kia! Ông nội cũng chỉ phóng khoáng cười to!
Lý Ngọc Trân thu hồi tầm mắt, ánh mắt khẽ lướt qua cửa sổ. Trong các tòa nhà trên con đường thẳng tắp này, hoặc là đám thám tử của gia tộc đến từ nơi khác, thế lực nơi khác, bọn họ hoặc là ngồi trong xe, hoặc là đứng ở ven đường… Khi đội xe đi qua, tất cả đều nhìn chăm chú với những ánh mắt tham lam, tin tức đang nhanh chóng được truyền ra phía ngoài. Còn có một số chiếc xe bắt đầu khởi động, bắt đầu đi theo xa xa phía sau giống như là linh cẩu.
------
Dịch: MBMH Translate