← Quay lại trang sách

Chương 481 Một Lần Cuối Cùng

Tử Văn."

"Lý Ngọc Trân đang đi về phía sân bay, con cũng đi theo đi."

Trong một tòa nhà nằm ở trung tâm Yến ‌ Kinh, so với Lý gia, hoặc là Vương gia thì thấp hơn vài tầng.

Trong thư phòng.

Tống Cẩn của Tống gia Lĩnh Nam Tống và trưởng tử Tống Tử Văn ngồi đối diện nhau. Ông ta đang cẩn thận thăm dò, giảng cho Tống Tử Văn về sự đánh cược tàn khốc ở phía dưới mạch nước ngầm này. Sau khi điện thoại vang lên, ông ta nhìn về phía Tống Tử Văn, mặt lộ vẻ nghiêm túc, trầm giọng ‌nói.

"Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, hiện tại Lý gia là thích hợp nhất đối với chúng ta."

"Con nhất định phải bắt được Lý Ngọc ‌Trân." Tống Cẩn trầm giọng nói.

"Ba."

"Còn cần…"

"Lúc cần thiết thì có thể điều động tài nguyên của gia tộc." Lời còn chưa nói ra, Tống Cẩn đã vuốt cằm, đáp lại.

Nghe thấy câu hứa hẹn này, trên gương mặt nhã nhặn của Tống Tử Văn lập tức nhiễm một tầng đỏ ửng. Sâu trong đôi mắt, lệ khí cất giấu đang hiển hiện… Anh ta cảm thấy khá ngột ngạt tại Trung Hải. Người phụ nữ của mình lại có mối quan hệ không rõ ràng với tên chó Lục tiên sinh kia, thậm chí, còn bị đạp một cước ngay trước mặt mọi người! Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, anh tập lập tức lộ ra vẻ mặt điên cuồng, trên trán nổi đầy gân xanh.

Nhưng mà, cảm xúc của núi lửa chỉ hiện ra trong nháy mắt liền mạnh mẽ bị đè lại. Gia chủ Tống gia, Tống Cẩn giống như là không có chú ý tới, bưng chén trà lên, dùng nắp trà khêu nước trà một cái rồi nhấp một ngụm.

"Ba."

"Con đi."

Tống Tử Văn đứng dậy, sải bước rời khỏi thư phòng. Rất nhanh, đội xe xa hoa cũng hướng về phía sân bay.

⚝ ✽ ⚝

Bóng đêm càng sâu.

Trung Hải, trong căn nhà thuê chung chật chội.

"Hô!"

Lục Bình hít sâu một hơi, chờ mong mà kéo ngăn tủ trong phòng bếp ra, nhưng vẫn là một khoảng trống rỗng, lúc này anh đã không còn thất vọng như trước nữa.

"Bình Tử, hơn nửa đêm cậu làm cái gì vậy?" Sau lưng chợt truyền đến giọng nói của chị Mẫn Đan.

"A?"

"Không có gì, chỉ là có chút đói bụng, muốn tìm chút mì tôm ăn một chút."

Thân thể Lục Bình cứng đờ. Quay người nhìn lại, trông thấy chị Mẫn Đan mặc váy ngủ dựa vào cạnh cửa. Lúc này, chân trái trắng nõn đang gãi gãi chân còn lại. Lục Bình lập tức kiếm cớ đáp lại.

"Đúng lúc, chị cũng có chút đói bụng, lấy cho chị một hộp đi.”

Chị Mẫn Đan kéo dép lê đi vào phòng khách, cô liếc qua, tiếp tục nói: "Mì tôm ở trong hộc tủ bên cạnh."

"Được."

“Được!"

Lục Bình trả lời.

Không lâu sau, Lục Bình bưng lấy hai hộp mì tôm đi tới bên cạnh Mẫn Đa.

"Trong tủ lạnh có cải bẹ, còn có bia nữa, đều lấy tới đi." Chị Mẫn Đan chỉ huy.

"Đã nghiền!"

Trước môi chị Mẫn Đan dính lấy tương ớt, ăn một ngụm mì lớn, lại uống một hơi nửa lon, sảng khoái nói.

Lục Bình đã thử tất cả những ngăn tủ có không gian kín trong căn nhà thuê chung này rồi nhưng vẫn không có tác dụng gì.

Tình báo không có đổi mới, anh ăn mì tôm sau đó trở lại phòng ngủ.

Lục Bình đứng ở phía trước cửa sổ, dời tất cả tình báo giấu ở bên trong nệm ra ngoài…Từ tình báo cơ mật màu trắng ban đầu của Lý Ngọc Trân, cho đến phần tình báo mới nhất liên quan tới Lư gia, tổng cộng có mười ba phần.

"Phân lượng tình báo đúng là càng ngày càng dày."

Đã không thể bày hết ở trên bàn đọc sách.

Lục Bình ngồi lên ghế, nhìn về phía tình báo bày ở trên sàn nhà, không khỏi cảm khái.

"Một lần cuối cùng."

"Dùng tin tức của Chu gia, Thôi gia,‌ còn có Lư gia làm chủ. Ba nhà hợp làm một nhà, là thế lực cấp vọng tộc. Mình có thể dùng bọn họ để làm nổi bật sự mạnh mẽ và thần bí của thế lực phía sau lưng mình, từ đó thu hoạch được sự ủng hộ của Vinh gia."

Lục Bình cầm tài liệu lên, sau đó bắt đầu đọc một cách chuyên chú.

Trước kia, bất kể giày vò thế nào thì phía sau đều có thể đổi mới tình báo. Hiện tại là chân chính nhảy múa bên rìa‌ vách núi.

"Trời đầy mây."

Hôm sau.

Lục Bình mang theo cặp công văn đi ra từ tiểu khu. Anh nhìn chăm chú về nơi xa một chút, thấp giọng tự nói.

Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục công sở chợt xuất hiện ở trong tầm mắt, vừa nhìn thoáng qua, trên mặt Lục Bình lập tức lộ ra chút kinh ngạc.

"Sư phụ Lý, sao anh lại tới đây?"

Lục Bình tiếp tục đi đến bên cạnh xe đạp, quét mã. Phía sau anh, người kia cũng quét một chiếc xe. Lúc xe đạp dừng ở trước làn đường, Lục Bình ôn hòa hỏi.

"Đinh tiên sinh phân phó tôi đi theo ngài." Người đàn ông trung niên đáp lại.

"Như vậy sao."

Trái tim Lục Bình đột nhiên nhảy lên, phản ứng đầu tiên của anh là nghĩ đến việc mình hôm qua chạy trốn khiến cho Đinh Thanh hoài nghi, thế là để Lý Đại Chung theo dõi mình. Nhưng rất nhanh anh liền trấn định lại, cảm thấy không đúng lắm. Trong lúc còn đang suy nghĩ, đèn tín hiệu màu xanh đột nhiên sáng lên, Lục Bình bắt đầu đạp xe rời đi.

"Đúng rồi, sư phụ Lý. Anh có bạn bè gì muốn tìm việc làm hay không, có thể giới thiệu qua, tiền lương đãi ngộ đều dễ thương lượng."

"Thêm chút nước sốt, được, cảm ơn."

------

Dịch: MBMH Translate