Chương 482 Gió Nổi Lên!
Trước ga tàu điện ngầm, Lục Bình khóa kỹ xe đạp, sau đó đi đến trước cửa hàng bánh kếp. Lục Bình vừa quan sát bánh vừa nói với sư phụ Lý.
Không lâu trước đó, anh đã đập lên người Lý Đại Chung hơn một trăm triệu. Con số này đã vượt xa số tiền mà một quyền sư như Lý Đại Chung có thể kiếm được trong thời gian ngắn. Dựa theo kế hoạch ban đầu thì phía sau chính là lúc thu hoạch. Mặc dù đã dự định chạy trốn, nhưng Lục Bình vẫn hỏi một câu như vậy.
"Đúng là có một ít."
"Gọi bọn họ tới, bao nhiêu người thì lấy bao nhiêu." Lục Bình nói.
Nói xong, anh bước nhanh đi xuống vào điện ngầm. Không lâu sau, Lục Bình đã chen vào đám người đi làm đông nghịt. Sư phụ Lý từ đầu đến cuối đều đi theo với khoảng cách không xa không gần. Cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, đội ngũ bảo an đi theo Lục Bình bốn phía hình như đều nhận được thông báo của Đinh Thanh, mức độ an ninh cao hơn ngày thường rất nhiều.
Khi đoàn tàu vào trạm, dân đi làm điên cuồng tiến vào trong khoang tàu chật hẹp giống như là thủy triều.
Lục Bình chú ý tới, nhân viên văn phòng chen chúc bốn phía lập tức bị mấy nam nữ nhìn như bình thường ngăn cản ở bên ngoài, anh bước vào tàu điện ngầm mà không bị nhăn quần áo. Trong tàu vẫn không có chỗ ngồi trống, anh đứng ở trong một góc, ánh mắt nhìn về phía cô gái và người đàn ông có dáng người cao to ở trước mặt.
"Lưu Lan."
"Đinh Vũ."
"Tinh nhuệ được Tào Môn nuôi dưỡng từ nhỏ."
Lục Bình nhớ lại tài liệu mà Đinh Thanh đưa cho mình.
"Xem ra, gió thật sự đã nổi lên."
"Con mẹ nó."
"Hôm qua đúng là nên chạy trốn, sao lại bị ma xui quỷ ám mà trở về. Đây chính là đang dùng mạng để cược!"
Lục Bình thì thầm tự nói.
Phàn nàn như vậy, nhưng cũng chỉ là phàn nàn. Nếu như thời gian quay lại, anh cũng sẽ chọn như vậy.
Anh mỉm cười nhìn hai người trước mặt, sau đó móc tai nghe từ trong ngực ra, nhét vào trong tai. Cùng lúc đó, điện thoại di động vang lên, Lục Bình bình tĩnh nhận nghe điện thoại, dùng giọng nói bình thản đáp: "A lô…Nói ngắn gọn đi."
"Lục tiên sinh, vào khoảng 9 giờ 30 tối qua, Lý Ngọc Trân Lý tiểu thư về tới Trung Hải. Sau mười lăm phút, một máy bay tư nhân khác cũng hạ xuống, hẳn là Tống Tử Văn Tống gia." Trong văn phòng, Tiết Hoa Thanh nghiêm túc đáp.
"Tôi đã biết. Nói một chút về những chuyện khác đi." Lục Bình trầm giọng nói.
"Sau khi nghi lễ đưa tiễn Lý lão gia tử kết thúc, mặc dù đã truyền ra tin tức phân thịt, nhưng các thế lực lợi ích khác vẫn là không chịu nổi.
Toàn bộ chuỗi thế lực lấy Lý gia làm trung tâm đều đang gặp phải đả kích, từ trên xuống dưới nhà họ Lý đều đang trải qua cuồng phong mưa rào." Tiết Hoa Thanh hít sâu, tiếp tục nói.
Đám linh cẩu ẩn sâu trong bóng tối đều đã nhẫn nhịn quá lâu, ban đầu là chờ đợi lão gia tử tử vong, sau đó là chờ đợi bảy ngày… hiện tại đã không thể khắc chế được nữa!
"Không chỉ là Lý gia." Đối phương nâng cao giọng.
"Tập đoàn Xuyên Hòa."
"Tào Môn."
"Tập đoàn Thế giới mới.”
"Chu gia, Thôi gia…"
"Giống như đều xảy ra chuyện, mỗi người bọn họ sẽ miêu tả rõ cụ thể mưa gió bên trong cho tiên sinh sau."
Lúc Lý Kiến Quốc lão gia tử còn sống, các bên đều cất giấu móng vuốt, chỉ đặt tiền cược và cạnh tranh lên trên mặt bàn. Hiện tại, lão gia tử không còn, những quy tắc kia dần dần bị ném bỏ. Giờ phút này, mưa gió và áp lực từ các nơi vẫn chỉ là tiền đề, chờ đến lúc đối thủ dần lui lại một bước, thăm dò hư thực một cách rõ ràng, dùng đám linh cẩu làm bia đỡ đạn để xé mở lỗ hổng đầu tiên, lúc này những gã khổng lồ chân chính trốn ở phía sau màn sẽ thực sự đi ra.
"Được, tôi đã biết."
Giọng điệu Lục Bình ôn hòa, đáp lại. Sau khi hơi dừng lại một lúc, anh bắt đầu trấn an: "Cứ tiếp tục làm chuyện của anh, trời không sập được."
Nói xong, điện thoại cúp máy.
Lục Bình nhìn chăm chú vào đám nhân viên văn phòng trong tàu điện ngầm. Trong mùi vị hỗn tạp, nỗi lòng căng cứng đã dần thả lỏng một chút. Anh mím môi, trái tim nhảy rất nhanh.
"Đã sớm nghĩ đến."
"Sau khi nghi lễ đưa tiễn lão gia tử kết thúc, hiện tại mới chỉ là bắt đầu. Đây cũng là nguyên nhân mình lại muốn chạy trốn vào hôm qua."
"Xong đời!"
"Xong đời rồi!"
Trong lúc còn đang suy nghĩ, có lẽ là bên phía Tiết Hoa Thanh thông báo cho Đinh Thanh, điện thoại di động lại vang lên lần nữa. Lục Bình liếc qua dãy số, cố gắng khắc chế cảm xúc, tuyệt đối không thể lộ ra cảm giác e ngại, để tránh ảnh hưởng đến việc chạy trốn sau này.
"A lô? Thanh Tử, sao mới sáng sớm đã gọi điện thoại cho tôi rồi." Lục Bình cười nói.
"Lục tiên sinh."
Trong từ đường.
Đinh Thanh mặc trường bào màu đen đứng ở trước ghế bành, anh nhìn về phía ánh mặt trời đằng sau mái hiên. Sau khi nghe thấy giọng nói giống như thường ngày của Lục tiên sinh, anh giống như là đã tìm được chỗ dựa, cảm giác gấp gáp buông lỏng hơn rất nhiều, cung kính gọi.
"Gặp phải phiền toái?" Lục Bình ôn hòa nói.
------
Dịch: MBMH Translate