← Quay lại trang sách

Chương 488 Chủ Nhân Của Thành Phố Này!

Anh để điện thoại di động xuống, sau đó đọc tình báo tiếp. Lượng tin tức về ba gia ba sa sút rất phong phú, cho dù là những chuyện kia đều đã qua thì Lục Bình cũng mãi không thể xem thấu.

Tới gần chạng‌ vạng tối.

Màn hình điện thoại di động trước bàn làm việc sáng lên, Lục Bình nhìn thoáng qua, tiếp tục đọc xong phần tình báo này, sau đó đi ra khỏi văn phòng.

"Lục tiên sinh." Chu Tư Niên lão gia tử cung kính kêu.

Lục Bình đứng ở trước cửa sổ cuối hành lang, nhìn về phía màn mưa bên dưới thành phố, lên tiếng: "Có chuyện gì?"

"Vinh Tích Triều của Vinh gia có gọi điện thoại tới cho tôi, muốn hẹn tiên sinh ngài ăn một bữa tối." Chu Tư Niên hơi dừng lại, sau đó lập tức nói ra.

Vinh gia có một vị trí không giống bình thường trong các vọng tộc ở Trung Hải. Từ lúc ba nhà Chu gia, Thôi gia và Lư gia còn chưa suy sụp thì Vinh gia đã là vọng tộc đứng đầu rồi, cho đến ngày nay vẫn vững như bàn thạch. Hơn nữa, toàn bộ gia tộc cũng vô cùng khiêm tốn, ngoại trừ cuộc xuân tuần hàng năm ra thì không còn có hoạt động công khai nào khác.

"Được." Tim Lục Bình đập rộn lên, nắm chặt điện thoại đến mức đốt ngón tay chuyển sang màu xanh. Chốc lát sau, anh mới cười đáp.

Anh thậm chí là còn không tìm kiếm được những thông tin cơ bản của người Vinh gia, nói bóng nói gió hỏi mấy người Tiết Hoa Thanh cũng đều không có ảnh chụp của các thành viên trung tâm của Vinh gia.

Đến trước bữa tối, mình tuyệt đối không thể nhận lầm người.

"Ha ha."

"Thú vị! Thú vị! Thì Chương, không ngờ nha, ông lại có nhiều tài năng như vậy, ngay cả đạo lý phong thuỷ tướng mạo đều có thể nói một cách rõ ràng."

"Đúng, nói đến xem tướng."

"Trong các gia tộc hào môn ở Trung Hải, tôi cảm thấy, tướng mạo của Vinh gia Vinh Tích Triều là thú vị nhất."

Tan việc, Lục Bình không có về ‌nhà mà là đến Hồng Lâu.

Mở chai rượu Henry 99 trị giá hơn 900 ngàn tệ mà Ngô Thì Chương giành được trong buổi đấu giá rượu Christie năm 2019.

Bên ngoài nhà hàng, mưa còn đang rơi. Phía trước bàn dài, Lục Bình và Ngô Thì Chương hứng thú trò chuyện. Lục Bình nhấp một ngụm rượu rồi đặt chiếc ly đế cao xuống. Gương mặt Lục Bình đã bắt đầu đỏ ửng, ngậm lấy ý cười, nhìn như lơ đãng nhắc tới chuyện này.

Không biết Ngô gia Ngô Thì Chương đã từng gặp Vinh Tích Triều hay chưa?

Chưa nhìn thấy cũng không sao cả, đến lúc đó lại dời chủ đề đi.

"Vinh Tích Triều?"

Nụ cười trên gương mặt Ngô Thì Chương chợt dừng lại.

Ông có chút không phản ứng kịp, nhìn khắp các danh gia vọng tộc ở Trung Hải thì địa vị của Vinh gia là đặc biệt nhất, thường xuyên sẽ xưng là Vinh tiên sinh, cho nên ông mới không thể lập tức liên tưởng cái tên này tới vị tiên sinh kia.

"Tướng mạo của Vinh tiên sinh chính là tướng mạo quý khí nhất trong số những người mà tôi từng gặp." Ông thu hồi chút nụ cười, tiếp tục nói.

"Giữa hai hàng lông mày của Vinh tiên sinh có một nốt ruồi, thường được gọi là viên ngọc giấu trong lông mày, là nốt ruồi đại biểu cho phúc vận ở bên trong thuật xem tướng." Ngô Thì Chương cũng không cảm thấy đây là Lục tiên sinh đang bẫy mình hoặc là gì đó.

Mặc dù Vinh tiên sinh không thích truyền ảnh chụp ra bên ngoài, nhưng dáng vẻ của đối phương cũng không phải là bí mật gì ở trong cái giới này. Dựa vào lực lượng của Lục tiên sinh muốn tra cái gì mà không tra được?

"Nơi này có một nốt ruồi?" Lục Bình cẩn thận nhớ kỹ.

Anh mỉm cười, đưa tay điểm lông mày một cái.

Trong nhà hàng tại tầng bảy của Hồng Lâu, phía sau Lục Bình có quản gia và hầu gái hầu hạ, nơi xa là vũ cơ Du Nhạn đang đánh đàn tranh, tiếng đàn cổ điển lướt qua trong phòng khách. Phía sau Ngô Thì Chương thì chỉ có một nữ quản gia mặc âu phục đuôi tôm.

Có lẽ đàm luận về người cầm quyền chính là sở thích được khắc sâu vào trong gen của mỗi người. Nhắc tới những chuyện cấm kỵ ở trước mặt Lục tiên sinh, Ngô Thì Chương ẩn ẩn có chút hưng phấn. Ông bắt đầu miêu tả lại mặt mũi dáng vẻ của đối phương một cách tỉ mỉ. Lục Bình thì lại điên cuồng ghi nhớ.

Hồi lâu sau.

Ngô Thì Chương bỗng nhiên phản ứng lại, giơ ly rượu đỏ trong tay lên, kính Lục tiên sinh một cái sau đó uống một hơi cạn sạch: "Nói nhiều rồi, nói nhiều rồi."

"Không có gì đáng ngại, cũng không có người ngoài."

"Mấy ngày nữa là xuân tuần, Thì Chương có muốn lên thuyền hay không?"

"Tôi có nhận được lời mời." Ngô Thì Chương đáp lại.

"Xuân tuần, tuần tra đầu năm, quyết đoán thật lớn.”

"Ngày mai, Vinh Tích Triều mời tôi ăn một bữa cơm, không biết là vì chuyện gì?"

Lục Bình vuốt vuốt ly rượu, nhìn chăm chú về phía chất lỏng màu đỏ đậm đang chảy xuôi theo vách ly. Sau khi nhấp vào một ngụm, anh mới bắt đầu cân nhắc từ ngữ, sau đó cười khẽ nói ra.

Bảo hộ lớn nhất của anh chính là tình báo. Hiện tại, tình báo không thể đổi mới, anh nhất định phải cố gắng thu thập đầy đủ tin tức, chờ xử xong chuyện của Vinh gia lần này, anh sẽ lập tức chạy trốn mà không chút do dự.

------

Dịch: MBMH Translate