← Quay lại trang sách

Chương 489 Mình Con Mẹ Nó Hẳn Là Nên Chạy Trốn

Nghe thấy lời nói của Lục tiên sinh, ánh mắt của Ngô Thì Chương ngưng lại. Ông đặt chén rượu xuống, lộ ra vẻ suy tư. Trong tình hình hiện tại, Lục tiên sinh và Vinh tiên sinh lại gặp mặt khiến cho ông không khỏi phải suy nghĩ nhiều. Chỉ là vừa mới nghĩ tới sơ qua đã khiến cho da lông của ông cảm thấy run rẩy. Ngô Thì Chương nâng mắt lên, gương mặt trẻ tuổi thần bí của Lục tiên sinh hiện ra chút đỏ ửng, đang nhìn về phía ông với nụ cười như có như không.

"Tôi còn tưởng rằng, Lục tiên sinh đã sớm gặp mặt Vinh tiên sinh rồi." Ngô Thì Chương không còn dám nhiều lờ, chỉ mỉm cười rồi nói như vậy.

⚝ ✽ ⚝

"Lão hồ ly này."

"Cho dù như‌ thế nào thì cũng không dám nhiều lời."

Sau một hồi, xe con màu đen phá vỡ màn mưa, ánh đèn của xe chiếu sáng con đường.

Lục Bình ngồi ở hàng sau, dưới đáy lòng không ngừng mắng thầm. Nhưng rất nhanh, anh lại bắt đầu nhớ lại những gì Ngô Thì Chương miêu tả về người đứng đầu Vinh gia, trong lúc đối phương nói chuyện còn kết hợp miêu tả ra một chút tính cách và cách ứng xử… Điểm ấy cực kỳ quan trọng đối với Lục Bình.

"Còn có…"

"Ngô Thì Chương cảm thấy, mình nên gặp mặt với người của Vinh gia từ sớm?"

"Nguyên nhân là gì chứ?"

"Vinh gia là địa đầu xà, có quan niệm lãnh chúa rất mạnh… Nhưng cho đến khi ba nhà Chu gia, Thôi gia, Lư gia hợp làm một thì đối phương mới mời mình dùng bữa tối. Điều này nói rõ, Vinh gia cũng đã nhìn ra vòng xoáy đang nổi lên này."

Đầu ngón tay xoa xoa đầu, cố gắng phỏng đoán mọi khả năng.

Trở lại phòng ngủ chật chội, Lục Bình điểm qua tất cả những điểm quan trọng trong tất cả các tình báo từ trước tới nay.

"Hô!"

"Mình đúng là điên rồi, ngay cả tủ lạnh đều muốn thử một chút!"

Đêm khuya, mười hai giờ.

Lục Bình đứng trước tủ lạnh, nghe tiếng quả lắc truyền đến từ đồng hồ bên trong phòng khách, khi vượt qua 0 giờ, quả lắc của đồng hồ sẽ truyền ra một tiếng trầm nặng hơn. Lục Bình đưa tay vỗ vỗ mặt rồi nói nhỏ. Nói xong, anh không hề do dự mà kéo tủ lạnh ra. Ánh đèn trong tủ lạnh lập tức ánh vào trên gương mặt bình tĩnh của Lục Bình.

Lục Bình lấy một lon coca ra từ trong tủ lạnh, đi trở về, chỉ nghe phốc một tiếng, sau đó uống một ngụm lớn.

Cạch ——

Sau khi uống một ngụm coca, anh liền tiện tay ném vào thùng rác.

Chạy!

Sau khi gặp mặt Vinh Tích Triều, phải lập tức chạy trốn!

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

Hôm sau.

Chạng vạng tối.

Đội xe Vinh gia tới đón Lục Bình và Chu Tư Niên, hướng về phía Tây Nam thành phố Trung Hải.

Trong chiếc xe chính với ánh đèn lờ mờ, Lục Bình dùng tay chống cằm. Anh cố gắng bày ra dáng vẻ bình tĩnh lạnh nhạt, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn chăm chú vào những ngôi nhà chọc trời và cảnh đêm đang không ngừng lùi lại phía sau.

Thình thịch!

Thình thịch!

Thình thịch!

Bên tai là tiếng tim đập kịch liệt. Lục Bình chỉ cảm thấy trái tim sắp nhảy tới cổ họng.

Từ một mức độ nào đó mà nói, Vinh gia chính là chủ nhân của thành phố này. Mà hết lần này tới lần khác, trong giá sách vẫn chưa thể tiếp tục đổi mới tình báo. Điều này tương đương với việc lấy đi lực lượng lớn nhất của Lục Bình!

Một ngày trước, anh có thể để xe quay đầu, có thể mạo hiểm gặp Vinh gia một lần, đây là chuyện cần dũng khí cực lớn!

"Ngoại trừ tình báo…"

"Hiện tại mình chỉ là một tên lừa đảo có kỹ năng diễn xuất tốt mà thôi."

Lục Bình nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Hối hận?

Cũng không hối hận, Lục Bình sẽ chỉ mắng ở ngoài miệng mà thôi, nhưng nếu cho chọn lại thì vẫn sẽ làm như vậy. Thực chất bên trong anh chính là một kẻ điên! Là một tên điên theo đuổi hành động nhảy múa trên mũi đao!

Xe bình ổn chạy về phía trước.

Trạng thái khẩn trương đến cực hạn khiến cho Lục Bình hiểu rõ mình nhất định phải phá vỡ trạng thái này. Anh thông qua cửa sổ xe, nhìn về phía gương mặt lạnh nhạt của mình, cũng nhìn về phía lão gia tử đang trầm mặc.

"Chu lão gia tử những năm này không tiếp tục lui tới cùng Vinh gia sao?" Lục Bình phá vỡ yên tĩnh, cười ‌nói.

"Nếu như không có Vinh lão gia tử chiếu cố thì Chu gia sẽ không thể có hôm nay." Chu Tư Niên lấy lại tinh thần, đáp.

Hai người bắt đầu nói chuyện phiếm ở trong xe.

Một đường thông suốt, đội xe dừng lại trước tòa nhà của Vinh gia.

Lục Bình nhìn ra phía ngoài thông qua cửa sổ xe, toàn bộ vẻ mặt đều có chút bị kinh sợ. Nói là tòa nhà không bằng nói là trang viên, những dãy nhà cổ kính tường trắng ngói đen san sát nối tiếp nhau.

"Đây là tổ trạch Vinh gia, được xây dựng từ mấy trăm năm trước, chiếm diện tích khoảng 20 ngàn mét vuông, vào thời kỳ đỉnh cao, kiến trúc này có đến 5500 căn, những năm này đã tinh giản đi, đoán chừng chỉ còn lại khoảng 500."

Xuống xe.

Hai người nhìn chăm chú vào tòa kiến trúc cổ xưa này, Chu Tư Niên trầm giọng nói.

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

Trên mặt Lục Bình chỉ mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Mình con mẹ nó hẳn là nên chạy trốn!!!

------

Dịch: MBMH Translate