Chương 490 Thân Phận Cừu Non Bại Lộ!
Ánh trăng trong sáng.
Hai người bước vào trang viên.
Trên gương mặt Lục Bình mang theo nụ cười nhàn nhạt, dò xét bốn phía. Anh càng nhìn lại càng có một loại cảm giác như bà ngoại Lưu tiến vào đại quan viên.
Trang viên dựa vào núi, nằm ở cạnh sông, tọa bắc triêu nam (quay lưng về phía bắc, nhìn về phương nam), kiến trúc căn bản là núi cứng rắn, đỉnh sườn núi, kết cấu chuyên mộc thạch. Bố cục là tam tổ lục viện, các tổ vừa tới, ba viện không giống nhau, đều là kết cấu nhà cấp bốn, phòng xá phần lớn là rường cột chạm trổ, cửa sổ nhiều màu sắc, khí thế rộng lớn…
"Đây là cái nội tình gì?" Trong đáy lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi thán phục.
Nếu như anh vẫn chỉ là một nhân viên bình thường, đời này đều không thể tưởng tượng nổi trong xã hội hiện đại như bây giờ lại còn cất giấu hào môn thế gia như vậy.
Lục Bình học ngành thiết kế chính kia, có một môn học gọi là lịch sử kiến trúc Triệu Quốc. Anh đã quên đi rất nhiều thứ, nhưng vẫn hiểu rõ nhiều hơn người bình thường một chút.
Nhật Tân Đường.
Quản gia tóc hoa râm dừng chân, xoay người, cung kính nói:
"Đến rồi."
"Hai vị tiên sinh, các lão gia đang đợi, mời vào."
⚝ ✽ ⚝
Dưới ánh đèn ấm áp, Lục Bình hít sâu, từ một nhân viên bình thường cho tới hôm nay, kiến thức của bản thân vẫn còn quá ít, hưởng thụ cũng không nhiều. Cho nên khi đi xuyên qua tòa trang viên này, Lục Bình liền có một loại cảm giác chột dạ. Đương nhiên, loại chột dạ này càng có thể là do tình báo sau lưng không thể đổi mới được nữa!
Thật mẹ nó muốn mạng mà!
Vở kịch đã bắt đầu, Lục Bình cũng đã dùng mạng để cược! Tình báo vậy mà lại xảy ra vấn đề…
"Lục tiên sinh, ngài đi trước." Chu Tư Niên nhìn chăm chú hướng Lục Bình, cung kính nói.
"Ừm.”
Lục Bình lập tức tỉnh táo lại, dư quang khóe mắt chú ý tới bóng người mơ hồ đang quan sát ở trước cửa sổ tầng hai sân sau. Sau lưng đổ mồ hôi, nhưng nụ cười trên mặt lại đậm thêm mấy phần. Anh thản nhiên cất bước, đi ngang qua trước mặt Chu Tư Niên, đi vào trong sân.
Giữa lông mày có nốt ruồi.
Trán đế vương, gò má cao, gương mặt đầy đặn…
"Gia chủ Vinh gia, Vinh Tích Triều?"
Người đàn ông với gương mặt uy nghiêm khoanh tay mà đứng, đang ngẩng đầu thưởng thức một bức tranh chữ. Sau khi nghe thấy tiếng bước chân vang lên ở phía sau lưng, đối phương xoay người, ánh mắt sáng ngời có thần rơi vào trên người Lục Bình.
Lục Bình đón ánh mắt của đối phương, lập tức đọc lên một cái tên.
Cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Mà mà đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nếu không nội tâm hoảng hốt thì sẽ dễ dàng lộ ra sơ hở.
"Lục tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Vinh Tích Triều cười nói.
"Vinh tiên sinh, tên của ngài mới là như sấm bên tai.”
Lục Bình bắt tay với Vinh Tích Triều. Bắt đầu từ lần đầu tiên gặp mặt Lý Ngọc Trân, anh đã không ngừng luyện tập cách cười, nụ cười giống như là một tấm mặt nạ đồng được gắn ở trên mặt. Phải biết, từ sau khi lĩnh hội giáo sư Cố Kiện Ngô cho đến nay, anh đã có thể biểu diễn càng ngày càng tự nhiên, rất hiếm khi rơi vào thế bị động… Lục Bình ôn hòa đáp lại với nụ cười trên môi.
"Chú Chu, đã lâu không gặp, nghe nói chú đang cùng Thôi gia, Lư gia trùng tu lại, cháu và cha đều cảm thấy mừng thay cho mọi người." Vinh Tích Triều nhìn về phía Chu Tư Niên, tiếp tục nói.
"Lục tiên sinh."
"Chú Chu."
"Thân thể của lão gia tử không tốt, đành phải ở trên lầu chờ hai vị."
Mấy người đi vào thang máy, đến tầng hai.
Trong căn phòng rộng rãi, ông lão tuổi già ngồi ở trước xe lăn. Ông lão đã hơn chín mươi tuổi, là gia chủ đời trước của Vinh gia, tên là Vinh Khánh Nguyên, là một người rất có thủ đoạn. Trong thời đại hỗn loạn trước đó, ông đã cầm lái chiếc thuyền lớn Vinh gia, khiến cho Vinh gia vững như Thái Sơn, bình ổn lướt qua vòng xoáy.
"Chào Vinh lão tiên sinh."
Đứng ở trước mặt ông lão, Lục Bình chú ý tới, Chu Tư Niên lão gia tử không có ý định nói gì. Nhịp tim anh bắt đầu tăng tốc, dòng máu dường như đang phun trào khắp toàn thân… Nhưng may mà anh đã lập tức hiểu ra dụng ý của Chu Tư Niên. Trong trường hợp đêm nay, đối phương bày ra dáng vẻ là mình sai đâu thì sẽ đánh đó. Anh còn chưa nói gì, Chu lão gia tử tuyệt đối sẽ không dám nói lung tung.
Nghĩ đến đây, sống lưng Lục Bình lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Trong tầm mắt, Vinh Tích Triều đứng ở phía sau lưng cha mình giống như hình tượng đế vương trong phim điện ảnh, nở nụ cười nhìn về phía Lục Bình. Ông lão già nua ở trước xe lăn thì đang chờ đợi…
Dựa vào địa vị của lão gia tử, cho dù mình thực sự là thương nhân tình báo hàng đầu thì cũng phải thể hiện ra sự tôn kính.
Lục Bình lộ ra ý cười, khẽ khom người, ôn hòa chào hỏi.
Vừa nhìn thấy tư thái này, bầu không khí trong phòng bốn người lập tức buông lỏng hơn rất nhiều.
"Vinh lão ca, đã lâu rồi không có tới bái phỏng ngài." Chu Tư Niên đúng lúc ân cần thăm hỏi.
"Được rồi."
"Đừng đứng đây nữa, Lục tiên sinh, ngài là bạn bè của chu Chu thì cũng là bạn bè của Vinh gia, đều là người mình cả. Tôi sẽ bảo người hầu chuẩn bị một số món ăn đơn giản thường ngày." Vinh Tích Triều cười nói.
------
Dịch: MBMH Translate