← Quay lại trang sách

Chương 491 Che Giấu Không Tổ Chức Tang Lễ!

Ông đẩy lão gia tử, mời Lục Bình và Chu Tư Niên ngồi ở trước bàn gỗ tử đàn ở trên sân thượng nửa ngoài trời… Hiện tại đang là ngày xuân, vào đêm thì thường sẽ có chút lạnh. Nhưng Lục Bình đã sớm chú ý tới, sau khi đi vào bên trong trang viên thì bên dưới tất cả viên gạch xanh trong trang viên đều không ngừng có khí nóng bốc lên bừng bừng. Khí nóng hòa tan ý lạnh, khiến cho cả trang viên rộng lớn trở nên vô cùng dễ chịu.

⚝ ✽ ⚝

"Muốn chết!"

"Muốn chết!"

Trước bàn ăn bằng gỗ lim.

Người hầu bưng đồ ăn lên.

Mọi người bình thản nói chuyện phiếm, lấy Vinh Tích Triều làm chủ đạo mà chầm chậm triển khai. Lục Bình hết sức chăm chú lắng nghe… Anh vẫn luôn giữ vững tư thái, cố gắng giảm thiểu lượng tin tức mà mình nói ra, lúc cần thiết thì sẽ đáp lại bằng một số câu từ trung tính không rõ nghĩa.

Nhưng mà, cho dù là như vậy, khi cuộc nói chuyện phiếm không ngừng tiếp tục kéo dài… Lục Bình phát hiện, anh ngay cả việc dùng lời nói mập mờ để đáp lại cũng cảm thấy khó khăn. Không phải là anh không cố gắng hay là chuẩn bị không đủ. Nhìn bốn người trước bàn ăn, có hai người đến từ vọng tộc đứng đầu, là người đứng đầu của hào môn đỉnh cấp. Người còn lại thì xuất thân từ gia tộc đã từng là vọng tộc, ít nhất thì ở giai đoạn trưởng thành Chu Tư Niên không hề thiếu lực lượng và sự tự tin!

Người cuối cùng trong bốn người cũng chính là Lục Bình, anh có thân phận gì?!!

Cừu non thật sự!

Xuất thân từ tầng lớp dưới cùng, chỉ là một nhân viên văn phòng cực kỳ bình thường! Ngay cả việc muốn mua một căn nhà ở Trung Hải đều cần đập nồi bán sắt, vay mượn và trả nợ trong vòng 30 năm!

Nội tình của Lục Bình quá nhỏ bé, căn bản là không thể tham dự vào cuộc nói chuyện phiếm của ba người kia được.

Đầu óc anh trở nên trống rỗng, cả người có chút choáng váng!

Tựa như là người chết chìm đang giãy dụa trong nước, nhưng càng giãy dụa thì lại chìm càng là nhanh! Loại cảm giác dần dần ngạt thở, tuyệt vọng mà bất lực kia khiến cho cảm xúc của Lục Bình gần như đến cực hạn!

Dưới chân, bên trong giày da, ngón chân không ngừng nghiền ép đế giày…

"Bại lộ!"

"Thật sự sắp bại lộ! Mình căn bản là không có khả năng tiếp tục giả bộ!"

Lục Bình sợ hãi, sợ hãi lớp da sói trên người mình sẽ bị bóc đi, lộ ra diện mạo chân thật nhất của bản thân.

Đúng lúc này, một câu nói của gia chủ Vinh gia, Vinh Tích Triều đã khiến cho Lục Bình tỉnh táo lại. Anh liều mạng duy trì vẻ trấn định, nhưng thực ra lại đang ngừng thở lắng nghe đối phương nói.

"Cấp dưới của tôi có nhận được một số tin tức thú vị.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

"Trạng thái của Lý lão gia tử trước khi hỏa táng nghe nói không phải là vừa mới chết…"

"Chỉ sợ là…"

Trái tim Lục Bình không ngừng đập mạnh. Anh cười nhẹ sau đó tiếp lời:

"Che giấu không tổ chức tang lễ."

Tiếng nói vừa ra, ba tầm mắt ở trước bàn đều lập tức nhìn chằm chằm vào Lục tiên sinh.

⚝ ✽ ⚝

"Như vậy là được rồi. Kết hợp với lời nói hôm qua của Lý Ngọc Trân, Lý gia nhất định là định đợi bỏ phiếu kết thúc rồi mới công khai! Nhưng sau đó phát hiện Vương gia hợp tác cùng Mục gia, xác định lại không có cơ hội, dứt khoát… không tiếp tục che giấu nữa."

"Che giấu không tổ chức tang lễ!"

"Nhất định là che giấu không tổ chức tang lễ! Mình chắc chắn là không có đoán sai! Sai cũng không ‌sao!"

"Sai cũng không sao!"

Sau khi nói ra câu này, trong đầu Lục Bình không ngừng khích lệ chính mình. Anh nhất định phải thể hiện ra năng lực của mình, nếu như tiếp tục trầm mặc thì toàn bộ đều sẽ sụp đổ.

Giọng nói kèm theo tiếng cười khẽ vừa vang lên, trước bàn ăn trở nên ‌yên tĩnh.

Lục Bình cảm nhận được ánh mắt, cố gắng giữ vẻ trấn định. Bầu không khí im lặng vào lúc này khiến cho lòng anh không khỏi cảm thấy lo sợ bất an.

Anh nhìn về phía ánh mắt của Vinh Tích Triều và Vinh lão gia tử, luôn cảm nhận được sự đè nén, trên người không khỏi nổi một tầng da gà.

"Tin tức của Lục tiên sinh quả nhiên là nhanh nhạy." Vinh Tích Triều ‌lộ ra ý cười, đưa tay tự mình thêm trà cho Lục Bình, ôn hòa nói.

Trong đoạn thời gian gần đây, chỉ cần là người thuộc tầng lớp vọng tộc thì đều đang nhìn chăm chú vào Lý gia Yến Kinh. Lý gia sụp đổ không phải là chuyện một sớm một chiều, là kết quả cuối cùng mà rất nhiều thế lực và các bên thúc đẩy và đánh cược… Lý gia cầm đầu lợi ích ngã xuống có thể mang đến quá nhiều cơ hội và biến cố. Cũng bởi vậy mà gần đây Lý gia đã trở thành tiêu điểm trong các cuộc nói chuyện của giới thượng lưu.

"Tin đồn thôi, không thể ‌coi là thật." Lục Bình trấn định tiếp nhận trà, cười tủm ‌tỉm nói.

Lôi kéo!

Anh nhất định phải bắt đầu lôi kéo, mà không thể tùy tiện ném tin tức mà mình biết ra ngoài!

"Vào năm trước, tôi đã từng trò chuyện với lão gia tử, lão gia tử còn mời tôi đến Yến Kinh uống trà. Đối phương còn nói là sẽ lấy trà quý mà mình cất giữ ra và đích thân pha trà cho tôi."

Lục Bình thản nhiên đón nhận ánh mắt của Vinh Tích Triều, có thể thực sự cảm nhận được loại khí chất và áp lực thuộc về những người cầm quyền. Gương mặt anh không khỏi lộ ra vẻ tiếc hận, cảm khái một tiếng.

------

Dịch: MBMH Translate