← Quay lại trang sách

Chương 492 Lục Tiên Sinh Thấy Thế Nào? Tôi… Tôi Cũng Không Biết!

Lục Bình càng làm càng quen với màn kịch xé da hổ, đã nhìn không ra một chút sơ hở nào.

Câu nói kia là Lục Bình cũng không tính là nói dối. Lần trước Tống Tử Văn ép đến Xuyên Hòa, anh bị ngăn ở trong văn phòng của Lý Ngọc Trân, lão gia tử đúng là đã từng nói chuyện điện thoại với anh, cũng đã mời anh đến chơi, chỉ là không nói muốn pha trà cho Lục Bình, càng không nói đến chuyện trà quý. Chỉ có một câu là:

"Nếu như Lục tiên sinh đến Yến Kinh thì nhất định phải thông báo trước cho lão hủ."

"Lý lão ca quả là coi trọng Lục tiên sinh."

Trước bàn ăn bằng gỗ lim, giọng nói khàn khàn lạnh lùng của Vinh lão gia tử ngồi ở trước xe lăn chợt vang lên. Sau khi hơi dừng lại một chút, đôi mắt đục ngầu nhìn chăm chú về phía trưởng tử: "Tích Triều, lần trước cha đến Yến Kinh là lúc nào nhỉ? Lớn tuổi, già nên cũng hồ đồ rồi."

"Mùa đông năm 16, hơn sáu năm trước." Vinh Tích Triều trả lời.

"Đúng rồi. Sáu năm trước, tôi đã từng bái phỏng Lý lão ca, lão già kia giấu những bảo bối kia vô cùng kỹ, làm thế nào đều không chịu móc ra." Trong giọng nói của Vinh lão‌ gia tử mang theo một chút ý cười, lâm vào hồi ức.

Lục Bình lắng nghe. Anh nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy một câu nói kia của mình chắc là đã có chút tác dụng. Nhưng một giây sau, lời nói của Vinh lão gia tử vang lên lại khiến cho tim Lục Bình đập nhanh.

"Lục tiên sinh, tôi không ‌hỏi nhiều. Cậu chỉ cần trả lời tôi một câu, phía sau Lục tiên sinh trước kia liệu có từng kết bạn với Lý lão ca hay không?"

Giọng nói của Vinh lão gia tử vang lên, con ngươi đục ngầu hoàn toàn mở ra, ngồi thẳng ‌thân thể. Rõ ràng là dáng vẻ già nua nhưng trong tích tắc này vậy mà lại giống như là người cầm kiếm nuốt sống người ta, áp lực khiếp người áp bỗng nhiên ép về phía Lục Bình.

Lông tơ Lục Bình không khỏi dựng thẳng!

Anh lúc này mới phản ứng lại! Cái gọi là Lý gia, cái gọi là ba nhà chính là một nhà, chỉ sợ đều không phải là mục đích mà Vinh gia mời anh đến. Mục đích thật sự của bọn họ chính là muốn tìm tòi nghiên cứu về lai lịch phía sau của Lục tiên sinh!

"Lý lão gia ‌tử trước kia tọa trấn chiến khu…"

"Đối phương muốn điều tra thông qua điểm này?"

"Không!"

"Không thể đưa ra đáp án chính xác được! Thứ mà mình dựa vào từ trước tới nay chính là tính thần bí…"

Ánh mắt cha con Vinh gia sáng rực, đều đang nhìn chăm chú về phía Lục Bình.

Chu Tư Niên lão gia tử ý thức được cái gì đó, nhưng trường hợp này không phải là trường hợp mà ông có thể tham dự vào, đành phải trầm mặc làm một người trong suốt.

Nhịp tim tăng tốc, dòng máy chảy xiết, khiến cho thân thể của Lục Bình đều có chút như nhũn ra, không làm gì được. Anh dùng sức cầm lấy đôi đũa, gắp một miếng thức ăn rồi đưa vào trong miệng, nhai nhai nuốt nuốt, sau đó cầm lấy khăn tay bên cạnh để lau miệng: "Vinh tiên sinh, ngài mời đầu bếp ở đâu vậy?"

"Nếu như Lục tiên sinh thích thì lát nữa tôi sẽ bảo đối phương đi theo Lục tiên sinh."

"Vậy thì không cần đâu."

"Quân tử không đoạt đồ yêu thích của người khác." Lục Bình nở nụ cười xán lạn.

"Vinh lão gia tử, không phải là tôi không muốn trả lời ông, nhưng mà đó là chuyện trước kia, tôi làm sao có thể lý giải một cách đầy đủ được?” Lục Bình thản nhiên nói ra.

Bầu không khí lập tức ngưng tụ lại, nhưng sau đó lại nhanh chóng hòa hoãn.

Không lâu sau, bữa tối kết thúc.

Bốn người đi tới một bên khác, vừa có thể ngắm trăng ở phía đối diện, vừa có thể trông thấy hòn non bộ cạnh sân thượng.

Mọi người thoải ngồi ở trước ghế sô pha.

"Lý gia lựa chọn che giấu không tổ chức hôn lễ chắc là đang chờ đợi kết quả. Biện pháp bất đắc dĩ chính là dời lại hai tháng." Lục Bình tính toán bầu không khí, ôn hòa nói.

"Cuối cùng lại bị Vương gia và Mục gia liên thủ trêu đùa một trận."

"Hửm?" Cha con Vinh gia nhìn nhau một chút, lực chú ý bị hấp dẫn.

"Vương gia thất hứa với Lý gia, bí mật tiến hành chuyển giao kinh doanh với Mục gia. Mấy ngày nữa chắc là chuyện này cũng sẽ được tuồn ra ngoài mà thôi." Lục Bình nói lại tin tức mà mình thu hoạch được từ chỗ Lý Ngọc Trân.

Sau khi nói xong, anh liền nhìn thấy Vinh Tích Triều hơi chắp tay, sau đó lấy điện thoại ra phân phó hai ba câu.

Không lâu sau, lão quản gia đi tới từ phía sau, đưa tư liệu lên.

Vinh Tích Triều chăm chú lật xem, ngay sau đó liền đưa tin tức cho lão gia tử. Chuyện này quả thật không phải là bí mật gì, nhưng nếu như không bị điểm ra thì sẽ rất khó liên hệ nhân quả trên các phương diện lại với nhau.

"Đa tạ Lục tiên sinh." Vinh Tích Triều cười nói.

Cảm ơn mình?

Tại sao chứ?

Có liên quan tới Vinh gia sao?

Lục Bình nghĩ mãi mà không rõ, nói thầm trong lòng một câu.

⚝ ✽ ⚝

"À, đúng rồi."

"Vinh tiên sinh, vài ngày trước, trong danh sách của phòng khám Mayo chỉ sợ cũng có dòng chính của Vinh gia các người."

"Còn về chuyện là ai… Tôi cũng không rõ ràng."

Cuộc nói chuyện phiếm vẫn còn tiếp tục.

------

Dịch: MBMH Translate