Chương 493 Chạy Trốn!
Lục Bình chú ý tới, Vinh Tích Triều đã bắt đầu cố ý tập trung chủ đề vây quanh những sự kiện của mặt mình tại Trung Hải trong khoảng thời gian gần đây. Lục Bình cẩn thận nhớ lại, khống chế nụ cười trên mặt, hững hờ đáp.
Danh sách về dòng chính Vinh gia này cũng không xuất hiện ở phần tư liệu phía sau.
"Lúc biết được chuyện này, tôi đã vô cùng tức giận, tự mình phái người đưa đến tổ giám sát." Trên mặt Vinh Tích Triều lập tức lộ ra vẻ tức giận, đáp lại.
"Vinh tiên sinh đúng là người cao thượng."
Lục Bình không xác định được tính chân thực trong lời nói của đối phương, nhưng lại cảm thấy người đứng ở vị trí như Vinh Tích Triều chắc sẽ không đến mức nói dối mấy chuyện như vậy.
"Lục tiên sinh, lần này mâu thuẫn giữa ba nhà Chu gia, Thôi gia và Lư gia có thể tan rã, hoàn toàn đều nhờ có ngài."
"Mấy năm trước, cha của tôi đã từng điều hòa rất nhiều lần nhưng đều không có tác dụng gì." Vinh Tích Triều, mỉm cười nói.
"Không phải là chiến chi tội."
"Năm đó, có người ở giữa không ngừng làm đục nước. Hiện tại, mọi thứ đã yên tĩnh, những cặn bã kia đều dần chìm xuống đáy, việc thanh lọc và hòa giải đương nhiên là sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Đến lúc này, Lục Bình đã có một chút phỏng đoán, suy đoán Vinh gia sau khi dò xét lại lịch của mình, hiện tại lại bắt đầu dò xét mục đích. Anh ôn hòa cười nói.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
"Lục tiên sinh nghĩ thế nào?" Vinh Tích Triều nói xong liền ôn hòa nói.
Trong lời nói cất giấu sự sắc bén, lúc này Lục Bình đã nói hết sạch những tin tức mà mình nhớ kỹ từ lâu rồi!
Nghĩ như nào?!
Mình làm sao mà biết được!
Lục Bình trầm mặc, không biết nên đáp lại thế nào mới tốt, đành phải treo nụ cười nhạt ở trên mặt. Anh bưng chén trà lên, không nói thêm gì nữa.
"Chạy trốn!"
"Nhất định phải chạy trốn! Lát nữa sau khi rời đi, trong đêm mình sẽ đi tuyến đường thứ nhất, phải rời xa Trung Hải trước mười hai giờ, đời này đều không trở lại nữa!"
Lục Bình không ngừng suy nghĩ. Anh cố gắng dùng biện pháp này để di chuyển sự bất an của mình.
Không giống với lúc đối mặt với Lý Ngọc Trân và đám người Ngô Thì Chương, khi đó anh có thông tin tình báo tương ứng, nắm giữ sát khí có thể chi phối cục diện. Nhưng bây giờ thì khác, anh hoàn toàn chính là một con cừu non đang co người, chỉ có thể dựa vào một khía cạnh để chấn nhiếp, dùng thu hoạch trước đây để khiến cho Vinh gia kiêng kị và tôn trọng.
Trong tầm mắt, mặc dù trên gương mặt Vinh Tích Triều đang mang theo nụ cười, nhưng sâu trong ánh mắt sáng ngời đang dần ngưng tụ lại, đối diện với ánh mắt của Lục Bình.
Lục Bình có thể cảm nhận được trái tim đang không ngừng nhảy nhót trong lồng ngực của mình một cách rõ ràng. Anh ngừng thở, không có né tránh.
!
!
!
Bầu không khí dường như đông lại trong nháy mắt. Nhưng ngay sau đó, Vinh Tích Triều điều chỉnh tư thế, ôn hòa cười ra tiến. Nương theo động tác này, áp lực gấp gáp trong nháy mắt đã biến mất sạch sẽ, giống như là chưa từng xảy ra chút khẩn trương nào.
"Trách tôi, trách tôi, là tôi đã nhiều lời." Vinh Tích Triều không có tiếp tục nữa, nói xin lỗi.
"Lục tiên sinh, ngài tập hợp Chu gia, Thôi gia, còn có Lư gia lại một chỗ. Chuyện này phải nói là cực kỳ tốt. Tôi và cha tôi cũng chú ý tới một chút áp lực mà bác Chu và còn có Thừa Phương gặp phải trong khoảng thời gian gần đây. Nhưng chúng tôi không có cách nào nhúng tay vào quá nhiều chuyện, như vậy sẽ phá vỡ cân bằng."
"Lục tiên sinh làm như vậy đúng là một cách giải quyết vấn đề vô cùng tốt.”
Vinh Tích Triều lại lần nữa thêm trà cho Lục Bình, thu hồi thăm dò và áp lực, lời nói ấm áp như gió xuân.
"Không có liên quan gì tới Vinh gia cả."
"Tôi chỉ là cùng Chu lão gia tử gặp nhau quá muộn, vô cùng hợp ý mà thôi." Lưng Lục Bình đã bị mồ hôi thấm ướt, lắc đầu rồi đáp lại.
"Không không không, coi như Vinh gia chúng tôi thiếu Lục tiên sinh một nhân tình."
"Lục tiên sinh, nếu như là chuyện nằm trong phạm vi, Vinh gia sẽ đồng ý với Lục tiên sinh một việc." Vinh Tích Triều cười nhẹ nhàng, liên tiếp nói ra.
Không lâu sau, đối phương vừa dứt lời, Lục Bình cũng nở nụ cười, ôn hòa nói:
"Đúng là đang có chuyện cần Vinh tiên sinh ra mặt."
"Cứ nói đừng ngại."
"Trước khi Lý lão gia tử qua đời đã từng nhờ tôi chiếu cố cho Ngọc Trân; tập đoàn của mấy người Chu lão gia tử chỉ vừa mới thành lập, vẫn còn chưa đứng vững. Đúng rồi, dưới tay tôi còn có một tập đoàn khác nữa, gọi là Thế giới mới… đều đang gặp một vài vấn đề trong giới thương nghiệp Trung Hải. Vinh tiên sinh, Vinh gia là người dẫn đầu thương nghiệp Trung Hải, tôi nghĩ là nên cung cấp cho mọi người một hoàn cảnh kinh doanh công bằng."
"Ngài cảm thấy thế nào?'
Thân thể Lục Bình dựa vào sau, dáng vẻ buông lỏng, nhưng ánh mắt phía sau cặp kính gọng vàng lại bắt đầu ngưng tụ lại, sau đó nói ra từng câu từng chữ.
"Thì ra là như vậy."
"Đây đúng là một vấn đề."
------
Dịch: MBMH Translate