Chương 494 Đáng Chết!!!
Lục tiên sinh, chắc ngài cũng biết chuyện hai ngày sau Vinh gia chúng tôi sẽ dẫn đầu xuân tuần? Đây là một trường hợp phù hợp, không bằng Lục tiên sinh đi cùng tôi, chứng kiến thời tiết năm mới?" Vinh Tích Triều không có trực tiếp đồng ý mà chỉ nói như vậy.
"?" Nụ cười của Lục Bình không thay đổi, nhưng trong đáy lòng lại đang không ngừng mắng chửi.
Lão hồ ly đáng chết!
Câu nói thì nói hay như vậy! Nhưng lời nói vừa xoay chuyển thì đã mang theo điều kiện?!
Trong màn đêm lành lạnh, trước tòa nhà Vinh gia.
Khác với lúc đến, người cầm lái Vinh gia, Vinh Tích Triều tự mình đưa Lục Bình và Chu Tư Niên đến trước đoàn xe, mấy người trò chuyện ở trước xe vài câu. Cách đó không xa, một người đàn ông trung niên đầu trọc bóng loáng được đón đến.
"Lục tiên sinh." Vinh Tích Triều cười gọi một tiếng.
Ông ngoắc ngoắc tay, bảo an nơi xa lập tức tránh người qua, người trung niên đầu trọc xoa xoa tay, khẩn trương đi tới trước mặt mọi người.
"Đây là đầu bếp Trương mà ngài vừa mới tán thưởng, là người truyền thừa tinh thông các loại món ăn lớn. Nếu như ngài thích thì tôi có thể bảo đối phương đi theo bên cạnh ngài." Vinh Tích Triều giới thiệu.
Lục Bình gật đầu với vị đầu bếp Trương này, sắc mặt không thay đổi nhưng thực ra lại hơi kinh ngạc, mình chỉ là thuận miệng tán thưởng một câu mà thôi.
"Vinh tiên sinh khách sáo rồi.”
"Sau này nếu Lục mỗ muốn ăn thì còn có thể tới chỗ của Vinh tiên sinh mà. Vinh tiên sinh không phải là không sẵn lòng đó chứ?" Lục Bình nở nụ cười, cất cao giọng nói.
Lời đã nói như vậy rồi thì cũng không cưỡng cầu nữa.
Vinh Tích Triều đưa mắt nhìn Lục Bình và Chu Tư Niên ngồi vào trong xe, đội xe màu đen dần dần biến mất ở trước tòa nhà. Vinh Tích Triều thu hồi nụ cười trên mặt, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía bóng đêm nơi xa.
Trong chiếc xe chính mà đen.
Tia sáng ảm đạm.
Lục Bình vừa ngồi lên xe đã dùng mệt mỏi làm cớ, sau đó khép mắt lại rồi ngồi dựa vào xe nghỉ ngơi. Sau khi trạch viện sau lưng hoàn toàn biến mất một lúc lâu, thân thể căng thẳng của Lục Bình dần dần trở nên buông lỏng. Trái tim của anh không ngừng đập mạnh, chỉ có anh mới có thể cảm nhận được bắp chân đang không khống chế nổi mà run rẩy, thậm chí có chút cảm giác rút gân. Nhưng cũng may là mức độ run rẩy cũng không rõ ràng.
Đội xe bình ổn chạy đi trong bóng đêm.
Lục Bình giống như là thật sự ngủ thiếp đi, cho đến khi xe chạy vào nội thành, đèn neon xuyên qua cửa sổ ánh vào trên gương mặt thanh tú của Lục Bình.
Lông mi run rẩy sau đó mở ra.
Biểu tình của Lục Bình rất bình tĩnh, nhưng tại mặt khác thì lại bắt đầu điên cuồng mắng chửi:
"Mẹ nó!"
"Mẹ nó!"
"Đây là buộc mình tham gia xuân tuần? Thánh ca hải dương lái vào vùng biển quốc tế? Mình chỉ là một tiên điểu ti, xuất hiện tại trường hợp như vậy không phải là sẽ trực tiếp bại lộ hay sao?"
"Lục tiên sinh vất vả rồi, ngài nghỉ ngơi sớm một chút." Xe dừng tại ven đường, Chu Tư Niên lão gia tử ôn hòa nói.
"Ừm. Chu lão gia tử cũng nghỉ ngơi sớm." Lục Bình ngáp một cái, cũng mỉm cười đáp.
Nói xong, anh liền đẩy cửa xe ra, mang theo cặp công văn rồi đi xuống xe.
Xe dừng cách căn nhà thuê của anh một đoạn. Lục Bình không nóng nảy, thổi thổi hơi lạnh, sau đó chậm rãi bước qua.
Không lâu sau.
Trong căn nhà thuê chung chật chội, dưới ánh đèn màu da cam.
Lục Bình giang hai tay ra, nằm ở trên giường.
"Lên thuyền?"
"Hay là… hiện tại liền chạy trốn?!"
"Chạy! Hiện tại liền… liền chạy!"
Lục Bình lập tức lật người lên, trong tay nắm chặt điện thoại vệ tinh, nuốt xuống một ngụm nước bọt, nói nhỏ. Bốn tuyến đường luôn chờ sẵn 24/24, nói cách khác, anh hiện tại có thể rời đi.
Phanh!
Điện thoại bị ném lên trên giường.
Mười ngón tay xuyên qua lọn tóc, hai đầu gối quỳ ở trước giường, Lục Bình dùng sức gãi đầu, mái tóc vốn đang chỉnh tề trong nháy mắt đã biến thành ổ gà lộn xộn.
Buổi tối hôm nay, không có tình báo ỷ lại muốn giao lưu thực sự là quá gian nan.
Không chịu được!
Anh sẽ không chịu được mấy lần!
Thời gian không ngừng trôi qua, Lục Bình ngột ngạt thở hổn hển, trong con ngươi đều nhiễm lên một màu đỏ nhàn nhạt. Anh liếm môi một cái, tựa như là dân liều mạng:
"Đều đến bước này rồi, kiên trì một chút nữa.”
"Kiên trì một chút nữa."
"Chờ..."
"Chờ kết thúc việc lên thuyền, mặc kệ kết quả như thế nào thì đều phải lập tức rời đi!"
Giọng nói khàn giọng, trầm thấp.
Nói xong, Lục Bình đột nhiên xuống giường, đi tới bên bàn đọc sách. Anh lấy điện thoại đã được mã hóa ra, bắt đầu tìm kiếm thông tin.
"Du thuyền."
"Du thuyền Thánh Ca Hải Dương.”
"Mẹ nó! Thật sự có thể tìm thấy được! Một trong mười du thuyền hàng đầu thế giới, thân thuyền dài khoảng 348 mét, rộng 41 mét, dài bằng 32 chiếc xe buýt nối liền nhau, 3 nửa sân bóng, năm chiếc máy bay A380 lớn nhất thế giới…"
Lục Bình nói thầm…
Anh nhìn sơ qua một lúc, sau đó tiếp tục tìm kiếm.
⚝ ✽ ⚝
"Hoạt động thường thấy trên du thuyền là gì?"
"Trên du thuyền thường mặc quần áo như nào? Có điều gì cần nhớ kỹ?"
"Làm thế nào mới có thể khiến cho bản thân trông như thường xuyên ngồi du thuyền?"
------
Dịch: MBMH Translate