Chương 495 Lục Bình Ngọc Trân, Tôi Và Vinh Lão Tiên Sinh Là Bạn Vong Niên!
"Ai!"
"Sai một bước, vạn bước sai!"
"Không phải đã nói là sẽ chạy trốn sao?"
Văn hóa Ngô Minh.
Trong văn phòng.
Lục Bình gõ bàn phím lách cách, sau khi soạn xong một phần báo cáo, anh thở dài một hơi, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Anh cảm giác bản thân giường như đang bị cuốn lấy, vận mệnh đang đi về một phương hướng không thể xác định. Anh giống như đang ngồi trên một chiếc xe đang mất khống chế và lao nhanh với tốc độ cao, xe đang lao về phía vách núi… Chân ga không ngừng bị giẫm xuống, tốc độ xe đang dần tăng cao với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được! Bản thân anh đang nín thở, hai tay liều mạng bắt lấy thứ gì đó có thể ổn định thân thể! Sau đó lại trơ mắt nhìn về phía thân xe bẻ cua ở ngay trước các vách núi nguy hiểm, thân thể giống như theo quán tính đụng phải một bên khác. Anh nhìn chăm chú vào vách đá vạn trượng, chỉ thiếu chút nữa là cả người và xe đều biến mất ở trong đó.
"Ai!" Lục Bình lại thở dài một hơi.
Anh nhớ lại những thông tin mà mình đã tìm kiếm, chiếc du thuyền kia của Vinh gia được xếp thứ 5 trên toàn thế giới, gia trị hơn 1 tỷ USD, cũng chính là gần 10 tỷ tiền Triệu Quốc. Có công viên nước trên tàu duy nhất trên toàn cầu.
"Hình như còn có sòng bạc?"
"Nhìn như vậy… Trước khi lên thuyền mình vẫn phải tìm hiểu thêm một chút về các loại quy tắc cách chơi? Ví dụ như Five-card stud, hoặc là Roulette gì gì đó…"
Lục Bình vừa nghĩ đến đây liền lấy điện thoại mã hóa ra, tìm kiếm ra các quy tắc tương ứng ở trên ứng dụng.
Anh từ nhỏ đến lớn đều chưa từng tiếp xúc với những vật này.
Cờ bạc duy nhất mà Lục Bình biết chơi đó chính là ném xúc xắc với các anh chị em hàng xóm mỗi lần về quê ăn Tết lúc ba mẹ còn sống.
Lục Bình còn đang suy tư.
Lúc này, bên ngoài phòng làm việc, chủ quản Đàm Hồng giẫm giày cao gót đi đến, ánh mắt cô đảo qua các đồng nghiệp một lúc rồi nói: "Lục Bình, Cố Đại Thạch, hai người ra đây một chút."
Nói xong, cô liền đi ra khỏi văn phòng, đứng ở trong hành lang.
"Chuyện gì vậy?" Cố Đại Thạch và Lục Bình liếc nhau một cái, hỏi.
"Ai biết được." Lục Bình ôn hòa đáp lại.
Nhưng trên thực tế, trong lòng Lục Bình lại vô cùng rõ ràng.
Anh đứng dậy, cười cười với bạn gái Trương Oánh Oánh một cái rồi cùng Cố Đại Thạch đi ra khỏi văn phòng.
"Lục Bình."
"Đại Thạch, hai người đã tới."
"Chuyện là như thế này, các người mấy ngày trước từng đến Xuyên Hòa làm việc, phía trên rất hài lòng.
Hiện tại có một cơ hội hợp tác giữa Xuyên Hòa và Văn hóa Ngô Minh, muốn hai người đi ra ngoài công tác từ ba đến năm ngày. Cơ hội rất khó có được, cũng tương đối gấp gáp, nếu như hai người không có vấn đề gì thì tôi sẽ báo cáo lại thay cho hai người."
Chủ quản Đàm Hồng lộ vẻ cảm khái, chỉ cảm thấy sự nghiệp của hai nhân viên dưới tay mình đang có khuynh hướng một bước lên trời, cơ hội không ngừng xuất hiện. Cô không có quanh đi quẩn lại lại, lưu loát nói ra.
"Tôi không có vấn đề gì." Cố Đại Thạch lập tức đáp lại.
"Lúc nào thì đi?" Lục Bình đẩy gọng kính một cái, ôn hòa hỏi.
"Khoảng bốn, năm giờ chiều ngày mai, hai người sẽ tập trung với các đồng nghiệp Xuyên Hòa. Tôi cũng không rõ tình huống cụ thể cho lắm, hình như là sẽ chia làm hai tổ."
"Vậy tôi cũng không có vấn đề gì." Lục Bình cười nói.
Sau khi xác nhận là sẽ lên thuyền, anh đã gửi tin nhắn cho thư ký Hạ Đình, để đối phương sắp xếp một lý do hợp lý giúp bản thân có thể rời đi.
"Vậy là được, hai người đi về trước đi. Một lát nữa đoán chừng sẽ có các đồng nghiệp Xuyên Hòa kết bạn Wechat rồi thêm vào nhóm gì đó, hai người đừng quên đồng ý."
⚝ ✽ ⚝
Ngồi trở lại trước bàn làm việc.
Sau khi nói lại mọi chuyện cho bạn gái Trương Oánh Oánh, đối phương vừa có chút không nỡ lại vừa cảm thấy vui vẻ thay cho bạn trai.
Ánh mắt Lục Bình lại nhìn về phía màn hình.
"Xuân tuần."
"Cho dù là đối với người bình thường thì nó cũng cực kỳ được chú ý, bởi vì nó hội tụ toàn bộ hào môn và tinh anh chân chính của Trung Hải. Chỉ là, trong mắt người bình thường, hoạt động tuần hành này không gọi là xuân tuần, mà chính là du thuyền Thánh Ca Hải Dương được tổ chức mỗi năm một lần trên biển."
Chỉ cảm thấy khẩn trương và bất an thôi cũng không có tác dụng gì.
Lục Bình sẽ chỉ xem nó là thủ đoạn để phát tiết cảm xúc, sau khi phát tiết xong liền sẽ bắt đầu chạy, cố gắng chuẩn bị sẵn sàng.
Lục Bình tiếp tục công việc, thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Qua một lúc lâu sau, Lục Bình chú ý tới các đồng nghiệp trong văn phòng đều đã tiến vào trạng thái làm việc. Lúc này anh mới im lặng đứng dậy, cầm văn kiện lên rồi đi ra ngoài.
"Tư liệu tới từ chỗ Tiết Hoa Thanh vẫn còn chưa đủ."
"Lại nói bóng nói gió tìm hiểu thêm một chút."
Nghĩ như vậy, Lục Bình tháo kính đen xuống, sau đó thay bằng cặp kính gọng vàng. Tinh một tiếng, cất bước đi ra khỏi thang máy.
"Lục tiên sinh."
Lục Bình ngồi ở đối diện Lý Ngọc Trân.
"Ừm." Lục Bình đáp lại bằng giọng điệu ôn hòa mang theo ý cười.
------
Dịch: MBMH Translate