← Quay lại trang sách

Chương 496 Trên Đời Này Không Có Bữa Cơm Nào Là Miễn Phí Cả

Trong tầm mắt, Lý Ngọc Trân vẫn là dáng vẻ lạnh như băng. Sau khi Lục Bình ngồi xuống thì cô mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía đối phương rồi kêu một tiếng, ngay sau đó lại cúi đầu xuống xử lý các loại văn kiện trên bàn. Hiện tại Xuyên Hòa đang ngoại ưu nội loạn, áp lực to lớn đang đè nặng trên người Lý Ngọc Trân.

Lục Bình không quấy rối cô làm việc mà là phối hợp nhấp một miếng trà, thuận tay cầm một phần văn kiện trong tay Lý Ngọc Trân lên rồi hững hờ mở ra. Anh xem cũng không hiểu cái gì cả, nhưng vẫn lắc đầu lộ ra vẻ cảm khái.

"Đêm qua, Vinh gia tiên sinh mời tôi đến trong phủ." Lục Bình ôn hòa nói.

"Tích Triều tiên sinh và Vinh lão gia tử đều là những người tài hoa."

Ánh mắt Lục Bình âm thầm quan sát phản ứng của Lý Ngọc Trân, đồng thời trên mặt bắt đầu lộ ra biến hóa rất nhỏ khiến cho tư thái của Lục Bình nhìn qua càng thêm thong dong, mang theo một chút nghiền ngẫm và thâm ý.

"Vinh lão gia tử nói là, sáu năm trước ông ấy từng đến Yến Kinh thành, còn bái phỏng Lý lão ca."

Lục Bình chậm rãi kể lại, quả nhiên, sau khi anh nói ra mấy chữ Lý lão ca, Lý Ngọc Trân liền dừng động tác lại, nhìn thẳng vào mắt Lục tiên sinh.

Lục Bình mang theo ý cười, tiếp tục nói:

"Ngọc Trân."

"Cô lúc đó có mặt ở đó hay không?"

"Sáu năm trước, Vinh lão gia tử bái phỏng ông nội, tôi đúng là có ấn tượng. Nhưng lúc đó, tôi chắc là đang bận chuyện gì đó." Lý Ngọc Trân bắt đầu nhớ lại sau đó đáp lời.

"Nói đến chuyện này, Vinh lão gia tử cho tới nay vẫn còn có oán niệm, nói là Lý lão ca rất biết giữ của, làm thế nào đều không nguyện ý lấy đồ quý ra."

Dứt lời, nụ cười trên mặt Lục Bình lập tức sâu hơn mấy phần.

Anh nói chuyện như thể quan hệ giữa mình và Vinh gia vô cùng tốt, dáng vẻ như là bạn vong niên của Vinh lão gia tử… Nào có thể nhìn ra được nửa phần sợ hãi và bối rối của đêm qua?

"Đúng vậy. Tôi đã ủy‌ thác Vinh lão tiên sinh ra mặt." Lục Bình nói với vẻ không thèm để ý.

Anh vừa dứt lời, ánh mắt Lý Ngọc Trân lập tức ngưng lại, đôi mắt lành lạnh nhìn chăm chú về phía Lục Bình.

Ngón tay không ngừng gõ gõ mặt bàn.

"Nhưng đối phương sẽ không đứng về phía cô, chỉ có thể chừa lại cho cô một hoàn cảnh thương nghiệp tương đối công bằng." Lục Bình tiếp tục nói.

Nói xong, giữa hai người lâm vào yên tĩnh.

Qua một hồi lâu, Lý Ngọc Trân mới hé miệng, nói khẽ: "Cảm ơn!"

Trong cuộc nói chuyện trước đó, cô đã từng hứa hẹn, chỉ cần Lục tiên sinh có thể giúp mình thì ngoại trừ chính bản thân cô ra, tất cả mọi thứ đều sẽ thuộc về đối phương.

Lục Bình đối diện với ánh mắt của Lý Ngọc Trân, nở nụ cười xán lạn.

⚝ ✽ ⚝

"Trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí cả."

"Lý tiểu thư chỉ cần nhớ kỹ hứa hẹn của mình là được."

"Ồ…"

"Còn có chuyện này nữa."

"Lý tiểu thư, Vinh tiên sinh mời tôi lên‌ thuyền, tôi đã đồng ý với đối phương rồi."

"Vùng biển quốc tế."

"Nơi hỗn loạn."

Lý Ngọc Trân bật cười một tiếng, liên tiếp nói ra.

"Ừm."

"Đường đi lại rất nhất quán, Vinh gia cũng không có hành động đặc thù gì."

Lục Bình nghe vậy, trong lòng chấn động nhưng trên mặt không có biểu hiện ra ngoài. Anh chỉ cười khẽ một tiếng, cũng lộ ra chút giễu cợt rồi đáp lại.

Dựa theo cách nói của Lý Ngọc Trân thì Xuân Tuần là hoạt động mà Vinh gia dùng để thể hiện thanh thế của vọng tộc đứng đầu, quyết định màn nhạc dạo đầu năm, cân đối lợi ích của các bên, và hóa giải mâu thuẫn. Mà trong đó nếu như gặp phải một bên không muốn đàm phán thì có thể đánh một trận ở trên thuyền. Bất kể là sống hay chết thì người xuất thủ trong này ít nhất đều có chiến lực cấp A. Nếu thật sự có mâu thuẫn giữa các vọng tộc thì thậm chí sẽ xuất hiện chiến lực cấp AA.

"Vùng biển quốc ‌ tế, nơi hỗn loạn?"

"Hiện tại còn chưa đủ hỗn loạn sao? Đám người quyền quý xem sinh mệnh ở tầng dưới cùng như sâu kiến, còn muốn hỗn loạn thế nào nữa? Hỗn loạn chân chính rốt cuộc là hỗn loạn cỡ nào?"

Lục Bình suy nghĩ tỉ mỉ, cảm thấy cực kỳ đáng sợ.

Thế giới mà bản thân nhìn thấy lúc còn là một nhân viên bình thường đang không ngừng vỡ vụn, hiện ra diện mạo chân thật nhất của nó.

Nhưng mà suy đi nghĩ lại thì lại không cảm thấy ngoài ý muốn. Cũng giống như chính anh, khơi dậy chiến trận như vậy, mặc dù các bên đều cực kỳ tức giận, nhưng thực ra đều đang vô cùng khắc chế.

"Thiên hạ đều như là quạ đen." Lý Ngọc Trân bình tĩnh nói.

"Lý tiểu thư sẽ mang ai lên thuyền?" Lục Bình âm thầm hỏi.

Đây là quy tắc anh thăm dò ra được từ trong lời nói của người đối diện, mỗi một người ở tầng quyền lực đều có thể mang theo ba tâm phúc lên thuyền cùng mình.

"Đội trưởng Trương."

"Trần Định Quyên."

"Còn có một vị quyền sư."

Lý Ngọc Trân không có giấu diếm, linh hoạt đáp lại.

------

Dịch: MBMH Translate