Chương 497 Dẫn Người Lên Thuyền!
Ai!"
"Xảy ra chuyện gì? Xuân Tuần này xem ra cũng không hoàn toàn đơn giản như những gì Tiết Hoa Thanh điều tra được."
Lục Bình rời khỏi văn phòng, lo lắng đi lại ở trong hành lang.
Trong đầu Lục Bình không ngừng suy nghĩ, anh đi vào thang máy, cửa thang máy chậm rãi khép lại: "Như vậy, mình nên mang theo ai lên thuyền đây? Sư phụ Lý là nhất định phải mang, hai người còn lại cần suy nghĩ cẩn thận một chút."
Tới gần chạng vạng tối, mặt trời chiều ngả về tây. Lục Bình nắm tay bạn gái đi dạo ở trước quảng trường. Ánh mắt bình thản giờ phút này lại có chút mê mang nhìn quanh đám người đi làm rộn ràng bốn phía, khi nhìn về phía bạn gái Trương Oánh Oánh thì chú ý tới dáng vẻ đơn thuần và vui vẻ đơn giản của cô gái.
Từ trước đây không lâu, anh đã chuyển 1.08 triệu tệ cho cô gái, sau đó dường như mọi khó chịu trong lòng cô gái đều đã biến mất. Cô xem số tiền kia là số tiền tiết kiệm cho tương lai của mình, bản thân như đang có một sứ mệnh thần thánh, thậm chí Trương Oánh Oánh cũng bắt đầu tự tích lũy tiền, gom góp cả khoản tiền của mình vào trong đó!
Hiện tại, cô mỗi ngày đều sẽ nhìn số dư còn lại trong tài khoản, vì đó mà vui sướng và thỏa mãn.
"Anh đi mua một ly."
"Muốn uống vị gì?"
Trước cửa tàu điện ngầm, Lục Bình nhìn thấy bạn gái nhìn về phía cửa hàng trà sữa bên đường, dừng chân trong nháy mắt, nhưng ngay sau đó lại nói lẩm bẩm gì trong miệng rồi lập tức dời mắt đi chỗ khác.
Trong lòng anh cảm thấy hơi nghi hoặc một chút, chỉ là một ly trà sữa hai mươi tệ mà thôi.
"Không… Không được!"
"Em gần đây đang giảm béo!"
Lông mi Trương Oánh Oánh run rẩy, đáp lại. Lục Bình nhìn về phía bạn gái nhà mình, trong ánh mắt lộ ra vẻ hoài nghi, bởi gì mấy ngày qua lúc ở trong công ty cũng không nghe nói cô nàng này đang giảm béo.
"Đi!"
"Đi thôi!"
Trương Oánh Oánh vội vàng giữ chặt cánh tay bạn trai, hướng về phía trạm tàu điện ngầm. Lúc đi đến lối vào tàu điện ngầm, Lục Bình liếc nhìn thông báo trước cửa giữa một đám người đi làm đông đúc, trạm tiếp theo còn cần phải đợi sáu phút. Anh không chú ý tới bạn gái bên cạnh đang bĩu môi, cúi thấp đầu xuống, tay nắm lấy góc áo.
"Anh Bình." Cô lấy hết dũng khí, gương mặt đỏ ửng, nhỏ giọng kêu.
"Hửm?"
"Em… em không muốn để anh một… một mình phấn đấu cho tương lai của hai chúng ta. Em… em cũng muốn làm chút gì đó. Em trước kia tiêu xài nhiều lắm, hai năm làm việc này đều không tích góp được bao nhiêu tiền.
" Trương Oánh Oánh nắm chặt góc áo, cô càng nói càng cảm thấy hổ thẹn, nước mắt trong suốt bắt đầu đảo quanh hốc mắt, miệng vẫn không ngừng nói chuyện, cảm xúc cũng biến thành có chút kích động:
"Mỹ phẩm dưỡng da của em quá đắt, chờ dùng hết đợt này em sẽ đổi sang loại rẻ hơn. Ngày bình thường, em luôn tham ăn, cũng bỏ ra không ít tiền, chuyện này cũng muốn sửa lại mới được!"
Lục Bình có chút trầm mặc, hiểu rõ ra. Anh không có nhiều lời, chỉ là đưa tay ôm cô gái vào trong ngực: "Không cần, thật sự không cần."
"Ai!"
Sau khi đưa bạn gái lên tàu, Lục Bình đi ngược lại đám người, móc cặp kính gọng vàng ra từ trong ngực rồi đeo lên. Lúc này anh lập tức lộ ra vẻ lãnh đạm và lý tính.
Lục Bình ngồi vào xe con ven đường.
"Lợi Quân."
"Đã lâu không gặp."
Người lái xe chính là Viên Lợi Quân, Lục Bình nhận thấy ánh mắt của đối phương thông qua kính chiếu hậu, sau đó ôn hòa cười nói.
"Rất vui vì có thể phục vụ cho Lục tiên sinh." Viên Lợi Quân cung kính đáp.
Nói xong, xe con màu đen lập tức lái vào dòng người đông đúc.
Ong…
Xe vừa di chuyển được một lúc, điện thoại di động trong ngực Lục Bình chợt rung lên, là điện thoại của bạn học thời đại học Trịnh Bác Văn. Ánh mắt Lục Bình bình tĩnh, sau đó nhận nghe.
"Gọi được rồi!"
Trong phòng khách cũ kỹ.
Trạng thái tinh thần của Trịnh Bác Văn đã từng là người vô cùng chất phác dường như không được tốt cho lắm, thậm chí có thể nhìn ra tinh thần anh đang căng thẳng, giống như là gần đến ranh giới sụp đổ.
Bên cạnh anh, bạn gái Dương Phỉ ăn mặc giống như là giới thượng lưu hàng đầu đang nắm chặt lấy nắm đấm, vừa thở hổn hển vừa đi tới đi lui.
Thấy điện thoại mãi mà vẫn không gọi được, cả người cô lập tức lộ ra vẻ lo nghĩ.
Người tiếp xúc với bọn họ và chuyển cho bọn họ những khoản tiền khổng lồ đang dần dần thay đổi thái độ. Bọn họ nói, nếu như lại không thể mời được Lục tiên sinh tụ hội thì sẽ thu hồi tất cả tài phú mà bản thân đã đưa ra! Thu hồi?!! Không… Không có khả năng! Nói thế nào thì số tiền mà bọn họ đã tiêu xài chính là khoản tiền dù bọn họ có làm thế nào đều không thể trả nổi!
"A lô?"
"Bác Văn à."
Điện thoại được kết nối.
Giọng nói ôn hòa của Lục Bình vang lên ở trong phòng khách.
Tim Dương Phỉ đập rộn lên, nhưng ngay sau đó cô ta lập tức mở to hai mắt, gương mặt tinh xảo trở nên căng thẳng. Cô ta ngừng thở, toàn bộ thân thể đều đang run rẩy. Cô ta tới gần phía trước điện thoại di động, há miệng, gương mặt vặn vẹo, cả người giống như là ma quỷ.
"Nhanh lên!"
"Mau nói đi!"
Cô ta liều mạng ra hiệu cho bạn trai mình.
------
Dịch: MBMH Translate