← Quay lại trang sách

Chương 498 Không Cần Lo Lắng

Trên trán Trịnh Bác Văn không ngừng chảy mồ hôi, anh nuốt xuống một ngụm nước bọt, tay cũng đang run rẩy, sau khi đầu khung kính một cái thì đáp lại bằng giọng điệu có chút cà lăm:

"A….Lục…Lục Bình. Cậu lần trước nói, sau một tuần lễ nữa sẽ… sẽ có thời gian."

"Hiện tại, cậu xem…" Giọng nói có chút cà lăm. ‌

"Thật xin lỗi."

"Đoán chừng là không được rồi, ngày mai trong công ty đúng lúc muốn tôi đi công tác, đi khoảng ba, năm ngày gì đó."

Lục Bình ngoài miệng đáp lại như vậy, nhưng trên thực tế trong lòng lại hiểu rõ bản thân mình cho dù như thế nào cũng không thể đi tham gia buổi tụ tập của đối phương. Bởi vì, sau khi xuống khỏi thuyền của Vinh gia, anh liền muốn chạy trốn.

"Vậy… vậy được rồi." Trịnh Bác Văn cúp điện thoại.

Anh tuyệt vọng nhìn về phía bạn gái. Anh hoài niệm cuộc sống bình thường của trước đây, nhưng dường như mọi thứ đã không thể trở về được nữa.

"Lục tiên sinh!"

"Lục tiên sinh!"

Lục Bình đi ra từ trong thang máy.

Tầng hai quán trà, trong hành lang thật dài, cách mỗi một mét đều có một bảo tiêu nghiêm túc đứng canh.

Lục Bình mang theo cặp công văn đi qua, ánh mắt bình tĩnh tùy ý đảo qua các bảo tiêu, chú ý tới sự nghiêm túc trong mắt của mỗi người.

Trước phòng trà, Viên Lợi Quân tiến lên một bước, gõ cửa hai tiếng, sau đó liền đẩy cửa ra, cung kính mời Lục tiên sinh đi vào.

Bên trong phòng trà, Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh vốn đang ngồi hút thuốc ở trước ghế sofa sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa liền tập tức dập tắt điếu thuốc rồi ném vào trong gạt tàn, sau đó đưa tay phẩy phẩy mùi khói quanh người.

Hai người đồng thời đứng dậy, sảnh bước nhanh về phía cửa.

Còn chưa đi đến, cửa đã bị đẩy ra, thân ảnh của Lục tiên sinh xuất hiện ở trước mắt. Hai người đứng ở tại chỗ, trầm giọng kêu.

⚝ ✽ ⚝

"Đều đứng đấy làm gì?"

"Vào trong đi." Lục Bình ôn hòa cười nói.

Anh thuận tay đưa cái cặp công văn trong tay cho Đinh Thanh, sau đó cởi áo khoác âu phục ra rồi đưa cho Tiết Hoa Thanh. Lục Bình sửa sang lại hai bên ống tay áo sơ mi có chút nếp gấp, sau đó cởi hai cúc áo trên cùng ra. Anh đi lướt qua phòng khách, đi vào trong phòng trà.

"Hai ngày này chắc là tình hình đều không tốt cho lắm đúng không?"

"Mỗi người nói một chút về vấn đề của mình đi."

Lục Bình ngồi xuống. Tiết Hoa Thanh lập tức bưng ấm trà lên, thêm trà.

Lục Bình nhìn một cái, lập tức lộ ra chút ý cười rồi hỏi.

"Sau khi ba nhà Chu lão gia tử tổ chức buổi họp báo thì áp lực đã được giảm bớt đi rất nhiều." Vẻ mặt Tiết Hoa Thanh nghiêm túc, cung kính đáp.

Sua khi thành lập Lục Nhĩ, anh ngoại trừ việc âm thầm xây dựng tổ chức tình báo, còn phải đi theo bước chân của Lục tiên sinh. Sau khi Lục Bình thiết lập mối liên hệ với bất kỳ gia tộc quyền quý nào, anh đều sẽ tiến một bước tiếp xúc với lớp quyền quý tương ứng, nhắc nhở đối phương nếu như có biến cố mới nhất thì phải lập tức thông báo cho mình. Thậm chí, Tiết Hoa Thanh còn đặc biệt sắp xếp các cấp dưới để các tầng lớp quyền quý tương ứng có thể liên hệ với mình bất cứ lúc nào.

"Ừm." Lục Bình nâng chung trà lên, nhấp một miếng.

"Nhưng mà…"

"Ngoài ba nhà kia ra, những thế lực còn lại bao gồm Tào Môn, Hồng Lâu, Xuyên Hòa, cùng ‌tập đoàn Thế giới mới đều đang chịu đựng áp lực." Giọng điệu Tiết Hoa Thanh ngưng trọng, tiếp tục báo cáo.

Trong lúc anh nói chuyện, Đinh Thanh chỉ ngồi yên lặng ở một bên, không có xen vào. Anh không có biểu lộ ra cảm xúc gì, nhưng anh có thể hiểu rõ mức độ phía sau hai chữ áp lực này.

Lý gia Yến Kinh chính là trung tâm của vòng xoáy, Lý Ngọc Trân và các thế lực có liên quan tới Lục tiên sinh tại Trung Hải đều thuộc lớp cận kề vòng xoáy.

"Không cần lo lắng."

"Sẽ qua thôi."

Mí mắt Lục Bình khẽ run lên. Anh đã phân tích qua về tình hình hiện tại của các bên. Anh đắc tội quá nhiều thế lực, thế lực cấp vọng tộc thì có Ngô gia, Cao gia và Kiều gia. Ừm… không chỉ có những nhà này, còn có Tống gia Lĩnh Nam và Vương gia Yến Kinh nữa.

Lần này sau khi xuống thuyền, mình nhất định phải chạy trốn. Mặc kệ là Tào Môn cũng được, hay là Hồng Lâu Ngô Thì Chương cũng được… Kết quả cuối cùng mà bọn họ chờ đợi sợ là sẽ không phải là một đáp án hoàn mỹ. Cho dù là ba nhà hợp làm một nhà trước mắt nhìn như ổn định, có lẽ cũng chỉ có thể chống đỡ thêm một hồi, sau đó cũng sẽ bị nghiền nát!

Không có chỗ dựa để chống đỡ, bọn họ không thể đối mặt được với đám linh cẩu đang vây quanh tứ phía.

Suy nghĩ chợt dừng lại, Lục Bình mang theo nụ cười khẽ, dùng giọng nói ôn hòa mang tới lực lượng cho hai người. Bất kể nói thế nào, trước khi mình chạy trốn thì nhất định phải ổn định tâm trạng của nhóm người đi theo mình.

"Lần này lên thuyền có lẽ có thể tìm ra một chút hy vọng sống cho bọn họ."

------

Dịch: MBMH Translate