← Quay lại trang sách

Chương 500 Lục Bình Lên Thuyền, Toàn Thể Nhìn Chăm Chú!

Hôm sau.

Ba giờ chiều.

Lục Bình thu dọn bàn làm việc sạch sẽ, anh đặt điện thoại di động ở trước bàn phím máy tình rồi nhìn chằm chằm, trong miệng thỉnh thoảng lại nói lẩm bẩm mấy chữ.

"A Bình."

"Gần đến giờ rồi, chúng ta phải đi qua."

Không lâu sau, Cố Đại Thạch xoay người lại, đưa tay gõ gõ mặt bàn Lục Bình nhắc nhở. Anh nghiêng đầu dò xét một chút, kỳ quái hỏi: "Cậu bắt đầu đánh mạt chược từ lúc nào thế?"

"Nhàm chán, tùy tiện chơi một chút mà thôi."

Lục Bình đáp lại một câu, nói xong liền cất điện thoại vào, đeo một cái ba lô nặng trĩu lên vai. Một bên khác, Cố Đại Thạch cũng đeo ba lô lên, chờ đợi ở bên cạnh.

"Yên tâm đi."

"Qua mấy ngày liền trở lại, đợi lúc đó sẽ mang quà về cho em."

Lục Bình chỉ vừa quay đầu, liền trông thấy bạn gái Trương Oánh Oánh mím môi, hốc mắt ửng đỏ trong nháy mắt.

Lục Bình đi đến trước mặt cô gái, ôm Trương Oánh Oánh vào trong lòng, tay vỗ vỗ mái tóc đối phương, ôn hòa nói ra. Nói chưa dứt lời, vừa nghe lời an phủ, cô gái liền bắt đầu rơi nước mắt. Lục Bình sờ mái tóc đen nhánh, vẻ mặt nhìn như ôn nhuận, nhưng sâu trong đôi mắt lại không toát ra một tia tình cảm nào.

Nói thì nói như vậy, nhưng Lục Bình hiểu rõ, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, mình đại khái là sẽ không trở về. Đợi đến khi xuống thuyền thì mình sẽ lập tức chạy trốn, trước tìm một thành thị nhỏ ở châu u, ngành tài chính bên kia phát đạt hơn, anh có thể vận hành ba trăm triệu kia một cách sạch sẽ.

"Đi thôi." Lục Bình nói với Cố Đại Thạch.

Nói xong, hai người yên lặng đi ra khỏi văn phòng.

⚝ ✽ ⚝

Tại ga ra dưới tầng hầm.

Hai chiếc xe thương vụ màu trắng đỗ ở bên dưới.

"A Bình, tôi lên xe đây."

"Thuận buồm xuôi gió!"

Hai người không có chung một mục đích. Cố Đại Thạch vỗ bả vai của Lục Bình một cái, nói một tiếng rồi đi vào trong một chiếc xe. Lục Bình liếc qua các nhân viên Xuyên Hòa ở trước xe một cái, sau đó thu hồi ánh mắt.

Lục Bình cũng cười đi về phía chiếc xe kia, gật đầu cùng với các nhân viên nhìn như bình thường kia. Anh cũng ngồi vào xe, chỗ ngồi trong xe đã bị ngồi đầy hơn phân nửa. Đúng lúc này, đám người chờ ở trước xe cũng đi lên, lúc cửa xe bị kéo lại, bầu không khí trong xe lập tức trở nên trang nghiêm.

Hạ Linh, hai mươi sáu tuổi, ba năm trước gia nhập Xuyên Hòa, trước đây không lâu, cô được tổng giám đốc Lý Ngọc Trân bí mật triệu kiến.

Sau khi trải qua huấn luyện và khảo nghiệm mức độ trung thành, Hạ Linh được điều vào‌ một bộ phận đặc thù, chuyên phụ trách thiết kế cho một vị tiên sinh, nghiệp vụ rất đơn giản, nhưng đãi ngộ lại được đề cao hơn không chỉ một bậc.

Bên trong chiếc xe này, các đồng nghiệp khác đều đến từ bộ phận này.

Sau khi nhìn thấy thân ảnh Lục Bình đi đến trước xe, nhịp tim Hạ Linh lập tức tăng tốc. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy vị Lục tiên sinh này, cô có thể chú ý tới, phản ứng của các đồng nghiệp còn lại trong xe đều bình thường.

Lục tiên sinh‌ ngồi ở bên cạnh mình.

Cửa xe bị kéo lên, tất cả các đồng nghiệp trong xe đều lập tức ngồi thẳng, vẻ mặt nghiêm túc, ngay sau đó thấp giọng gọi:

"Lục tiên sinh!"

Lục Bình cười cười, không có trả lời, chỉ đưa tay hướng xuống phía dưới.

Trong nhóm chat của Xuyên Hòa và Văn hóa Ngô Minh có tên của anh.

Xe bình ổn lái khỏi hầm để xe.

"Ai!"

"Trong đêm tăng ca, nghiên cứu một chút về mạt chược Xuyên Thục và mạt chược Lĩnh Nam, không biết có đủ dùng hay không."

"Người lái buôn hoặc là thương nhân tình báo gì đó đánh mạt chược không tốt… chắc cũng là điều hiển nhiên? Tóm lại, có thể chơi không tốt, nhưng khí thế nhất định không thể thua!" Lục Bình nhắm mắt, âm thầm thở dài thở ngắn trong lòng.

"Những nhân vật lớn này rốt cuộc là muốn chơi cái gì?"

Hạ Linh khẩn trương, ngay cả lông tơ cũng đều bắt đầu dựng thẳng. Cô cô gắng thả nhẹ hô hấp, sợ quấy rầy đến Lục tiên sinh bên cạnh.

Cô dùng dư quang khóe mắt, lặng‌ yên quan sát, đáy lòng điên cuồng run sợ, nhưng lại không kìm được mà mắng chửi.

⚝ ✽ ⚝

"Mẹ nó!"

"Mẹ nó!"

"Đây chính là Thánh Ca Hải Dương?"

Xe được đổi vào giữa chặng đường.

Đội xe Rolls Royce màu đen bình ổn lái vào bến cảng quốc tế của vùng biển Trung Hải Ngô.

Ánh mắt Lục Bình bình tĩnh, nhìn chăm chú về chiếc du thuyền hàng đầu thế giới thông qua cửa sổ xe. Dưới ánh chiều tà, chiếc du thuyền khổng lồ này tỏa sáng rực rỡ tựa như một con quái vật khổng lồ, tựa như là một tòa cung điện trên biển

Chi phí lên tới gần chục ‌tỷ.

Không hổ là vọng tộc đứng đầu Trung Hải, ra tay đúng là hào phóng.

Đội xe của Lục Bình cũng không tầm thường chút nào, ngoại trừ đội xe của anh ra thì còn có đội xe của Ngô Thì Chương Hồng Lâu, đội xe của Đinh Thanh Tào Môn, đội xe của Chu gia, Thôi gia và Lư gia… còn có đội xe của Lý Ngọc Trân và Tiết Hoa Thanh.

------

Dịch: MBMH Translate