Chương 502 Lục Bình Chân Chính Hướng Về Phía Trước Sân Khấu!
Trước kia, anh chỉ là một nhân viên ở dưới tầng chót không có quá nhiều người chú ý tới, hiện tại anh lại được nâng đến đỉnh của Kim Tự Tháp. Ngoài ra, bàn tay vàng mà anh luôn dựa vào lại đột nhiên biến mất không rõ nguyên nhân, thần bí hệt như ban đầu lúc nó đột nhiên xuất hiện vậy. Giờ phút này, toàn bộ linh hồn của Lục Bình đều cảm thấy bất an, run rẩy tới cực điểm… Nhưng tương tự, Lục Bình lại cảm thấy miệng rất khô, làn da có chút ửng đỏ… Sâu trong ánh mắt, phía sau nỗi sợ hãi chính là sự bệnh hoạn và hưng phấn, cảm giác thỏa mãn trong lòng đang không ngừng bốc lên như là tầng tầng sóng biển!
Sợ hãi bên trong địa ngục!
Thống khoái ở giữa thiên đường!
Hai cảm xúc trái ngược đang điên cuồng xen lẫn!
"Điên rồi!"
"Mình con mẹ nó sắp điên rồi!"
Lục Bình khắc chế cảm xúc của mình.
Đúng lúc này, đội xe đã dừng lại ở phía trước du thuyền, Nhị tiểu thư Vinh gia Vinh Đạm Nhã dẫn theo quản gia Vinh gia đứng chờ ở trước xe.
Chỉ nhìn thấy ngoại trừ chủ xe, tất cả cửa xe trong đội xe đều đồng loạt mở ra!
Lái xe và bảo an đều mặc âu phục màu đen.
Hồng Lâu Ngô gia Ngô Thì Chương, ông trùm tài chính Triệu gia Triệu Chính Khiếu, Tào Môn Đinh Thanh…
Chu gia Chu Tư Niên…
Thôi gia Thôi Thừa Phương…
Tất cả những người dưới trướng Lục Bình lần lượt bước xuống xe. Bọn họ dừng lại trước cửa xe, ánh mắt nhìn về phía chủ xe. Lúc này, tất cả đám quyền quý phú thương trước boong thuyền và bốn phía bến cảng đều không ngừng nhìn về phía đội xe này.
"Mẹ nó!"
"Mẹ nó!"
"Mẹ nó!"
Tim Lục Bình đập như trống chầu. Anh đang điên cuồng mắng thầm trong lòng.
"Không có… Không có vấn đềg ì! Không có vấn đề gì! Đợi chút nữa sau khi xuống thuyền mình sẽ lên đường chạy trốn! Hiện tại cho dù giày vò như thế nào đi chăng nữa thì đều không cần sợ…"
"Đây là lần nhảy múa cuối cùng của mình!"
"Có câu gọi là gì nhỉ?"
"Chào cảm ơn hạ màn!"
"Đúng vậy!"
"Đây chính là lời chào cảm ơn cuối cùng của mình! Đi về phía sân khấu, nhảy múa lần cuối cùng dưới ánh đèn!"
Lục Bình hiểu rõ, qua lần này chỉ sợ mới chỉ là bước khởi đầu của mình trên sân khấu mà thôi. Nhưng mà, cũng may, sau khi anh xuống thuyền thì sẽ lập tức lên đường chạy.
Tất cả ánh mắt trước sau du thuyền đều rơi vào trên chủ xe.
Lục Bình biết, bất kể như thế nào anh cũng không thể tiếp tục trốn ở trong buồng xe này nữa, dù là anh có sợ hãi, dù là anh đang điên cuồng run rẩy!
"Xem ra, đã đến lượt chúng ta rồi?"
Trong buồng xe lờ mờ, Lục Bình cưỡng ép xây dựng tâm lý.
Anh dời ánh mắt, ngẩng đầu nhìn về phía kính chiếu hậu, trong đó chính là người phụ nữ phong hoa tuyệt đại Lý Ngọc Trân đang ngồi bên cạnh mình.
Vừa dứt lời, cửa ghế lái và ghế phụ của chủ xe lập tức bị đẩy ra. Hai vị bảo an đi đến phía sau xe, cung kính kéo cửa xe ra.
Lục Bình cất bước đi xuống xe.
Ánh mắt của anh khẽ lóe lên, nhìn về đội ngũ mà mình mang tới, cười gật đầu với bọn họ.
"Lục tiên sinh, cảm ơn vì ngài có thể đến."
"Tôi chính là cố vấn Xuân Tuần của ngài lần này, tôi là Vinh Đạm Nhã. Nếu như trên thuyền ngài có bất kỳ nghi vấn hoặc là cần gì thì đều có thể hỏi tôi."
Vinh Đạm Nhã ưu nhã đi đến phía trước, sau đó cởi đôi găng tay lụa ra, duỗi bàn tay trắng nõn như ngọc thạch về phía Lục Bình.
"Xin chào Vinh tiểu thư." Lục Bình ôn hòa nói.
"Xin chào, Lý tiểu thư. Đã lâu không gặp, không nghĩ tới cô lần này lại tới cùng Lục tiên sinh." Vinh Đạm Nhã nhìn về phía Lý Ngọc Trân đứng ở phía sau lưng Lục Bình, người xuất hiện với thân phận là bạn nữ đồng hành, cười nói.
Cô hơi dừng lại một chút, ánh mắt sáng tỏ lộ ra ý cười, nhắc nhở:
"Vị công tử kia của Tống gia đã lên thuyền."
⚝ ✽ ⚝
Du thuyền Thánh Ca Hải Dương.
Trên boong thuyền.
"Wow!"
"Tử Văn, Tử Văn! Mau nhìn! Người kia không phải là vị hôn thê của anh hay sao?! A.. Sao cô ấy lại đi cùng một người đàn ông khác?"
"Vậy sao?"
"Nhanh, để cho tôi xem một chút'
"Ha ha ha!"
"Tử Văn huynh, tôi quyết định kết anh em với anh!"
Mấy vị công tử trẻ tuổi không ngừng dùng kính viễn vọng quan sát, bọn họ cười ha ha, trêu chọc không chút khách sáo.
Trên gương mặt nhã nhặn nho nhã của Tống Tử Văn vẫn còn treo nụ cười, nhưng bàn tay nắm chặt lan can chẳng biết đã nổi đầy gân xanh từ lúc nào, sâu trong ánh mắt có lệ khí không ngừng bốc lên.
Bên cạnh anh ta, đám công tử xuất thân từ vọng tộc không chê chuyện lớn mà tiếp tục thêm củi vào lửa.
⚝ ✽ ⚝
Sau khi Lục Bình xuống xe.
Mấy người Ngô Thì Chương đều lập tức cất bước, tất cả đều đứng ở bên cạnh Lục Bình. Những người này đều là trụ cột vững vàng trong các lĩnh vực của mình, đều thuộc những người top đầu so với các gia tộc quyền quý. Bọn họ tụ tập cùng một chỗ đương nhiên sẽ tạo thành một luồng khí thế khiến cho không người nào có thể phớt lờ.
"Lục tiên sinh."
"Các vị, mời đi."
Vinh Đạm Nhã cười làm ra tư thế mời, sau đó nói.
"Vinh tiểu thư, mời." Lục Bình gật đầu, nói.
------
Dịch: MBMH Translate