← Quay lại trang sách

Chương 504 Tôi Thật Sự Không Biết?!!

Chỉ trông thấy, sát bên cạnh vị trí của anh, trung tâm của du thuyền Thánh Ca, Vinh Khánh Nguyên lão gia tử ngồi trên xe lăn được đẩy ra ngoài. Trên gương mặt già nua mang theo nụ cười. Ông đầu tiên là nhìn về phía ánh chiều tà một chút, sau đó là nhìn về phía du khách bốn phía… cuối cùng nhìn về phía Lục Bình ở bên cạnh.

"Vinh lão tiên sinh." Lục Bình bình ổn tâm trạng, lộ ra nụ cười bình thản, nâng ly rượu với Vinh Khánh Nguyên: "Đa tạ Vinh gia đã khoản đãi."

"Lục tiên sinh có thể tới chính là đã cho Vinh gia chúng tôi mặt mũi." Vinh lão gia tử ôn hòa nói.

Hai người đứng cách nhau một boong thuyền, tùy ý trò chuyện.

"Quả nhiên là không thể tránh khỏi được tuổi già."

"Lục tiên sinh, tôi phải trở về phòng sau."

Không lâu sau, trên gương mặt Vinh lão gia tử lộ ra vẻ mỏi mệt. Ông nhìn về phía Lục Bình gật đầu một cái rồi nói. Nói xong, ông lập tức được quản gia đẩy đi, biến mất khỏi boong thuyền.

"Lục tiên sinh."

"Nơi này là con đường thông tầng độc đáo của Thánh Ca Hải Dương, dài chín mười sáu mét. Bao phủ ở trên đỉnh đầu chúng ‌ta là một mái vòm LED khổng lồ, nó có thể căn cứ theo nhu cầu của người đi bộ để huyễn hóa ra các loại tràng cảnh lộng lẫy."

Lục Bình đi ra khỏi phòng.

Nhị tiểu thư Vinh gia Vinh Đạm Nhã ưu nhã giới thiệu.

Lục Bình ngẩng đầu lên, nhìn về phía màn hình khổng lồ chiều đầy bầu trời sao phía trên đỉnh đầu, trong lòng không khỏi cảm thấy líu lưỡi. Anh chợt cảm thán một câu: "Thiết kế thật hào phóng."

"Các du khách trên du thuyền chủ yếu đều là các tinh anh đến từ Trung Hải, hoặc là Triệu Quốc. Bọn họ tụ tập ở chỗ này, mưu cầu hợp tác mới, hoặc là giải quyết một số mâu thuẫn giữa hai bên không thể giải quyết."

"Vinh gia chúng tôi có tổ công tác chuyên môn phụ trách chuyện này. Các tinh anh có nhu cầu thì chỉ cần đặt ra yêu cầu trước,‌ sau đó sẽ có nhân viên công tác Vinh gia thành lập tổ điều hòa, tiến hành điều chỉnh."

Lục Bình sóng vai đi về phía trước cùng với‌ Vinh Đạm Nhã.

Trên con đường dành riêng cho người đi dạo trên du thuyền này không ngừng có du khách ân cần chào hỏi với hai người. ‌

"Nếu như điều hòa không ‌được thì sao?" Lục Bình mang theo ý cười, hỏi.

Anh đã xem qua những tin tức này bên trong tình báo của Tiết Hoa Thanh.

Thánh Ca Hải Dương là thời gian tuần hành mà Vinh gia dùng để thể hiện rõ ràng danh vọng của mình, tương tự, đây cũng là một vòng xã giao cực kỳ rộng lớn! Trong ba đến năm ngày sau đó, Vinh gia có thể thu hoạch được lợi ích và mạng lưới quan hệ kinh người! Từ một góc độ nào đó mà nói, Hồng Lâu và Ngô Thì Chương, hoặc những gì mà Lục Bình đang làm đều chẳng là gì so với Vinh gia cả!

Nghe thấy lời nói của Lục tiên sinh, nụ cười trên gương mặt Vinh Đạm Nhã không thay đổi. Cô vén một lọn tóc ra sau tai, sau đó nhìn thẳng vào ánh mắt của Lục tiên sinh, đáp lại:

"Nếu như vậy thì Vinh gia sẽ để cho bọn họ tranh đấu chém giết."

"Từ kết quả tranh đấu, một lần nữa xác định lại việc phân chia lợi ích."

"Ha ha ha!"

"Không hổ là Vinh gia!"

Lục Bình đã sớm biết, nhưng vẫn bị vẻ mặt và lời nói của Vinh Đạm Nhã làm cho kinh sợ, trong lòng không ngừng trấn an chính mình. Lục Bình cười ra tiếng, sau đó tán thưởng một câu.

"Sau khi Thánh Ca giương buồm ra khơi và các cuộc hợp tác và mâu thuẫn đều tiến hành hơn phân nửa, Vinh gia chúng tôi sẽ dẫn đầu cử hành một cuộc hội nghị giữa các vọng tộc, qua đó định ra phần nhạc dạo cho sự phát triển của một năm tới." Vinh Đạm Nhã tiếp tục nói.

Cô nói xong, ánh mắt rực rỡ liền nhìn về phía Lục tiên sinh, trên gương mặt lộ ra một tia hoạt bát, nháy nháy mắt: "Lục tiên sinh cũng sẽ được mời tham dự đó."

"…" Lục Bình rất bình tĩnh.

⚝ ✽ ⚝

"Lục tiên sinh."

"Nơi này là hội trường chính…"

"Nơi này là nơi giải trí Như Ý Phường, Lục tiên sinh nhàm chán có thể tới chơi bài. Nhân viên công tác trong Như Ý Phường đều được mời tới từ Macau, tất cả tiêu chuẩn đều được tham chiếu từ thành phố Macao…"

"Lục tiên sinh, đây là đường trượt cao tốc của Thánh Ca Hải Dương, ba đường rẽ lớn, cầu trên cao… và các công trình giải trí khác."

Hai người vừa đi thang máy vừa ngắm cảnh lên trên boong thuyền của tầng cao nhất.

Trong màn đêm, công viên nước dần dần xuất hiện ở trong tầm mắt của Lục Bình, các tàu trượt và các thiết bị được xây dựng trong công viên nước này hoàn toàn có thể sánh ngang với các công trình to lớn ở trong thành phố.

"Đúng là… không hợp thói thường."

Lục Bình đứng ở trước lan can, ánh mắt quét quanh bốn phía.

Cung điện trên biển đầu tiên là chuyển động theo thành phố ‘không bao giờ ngủ’… Phía trước boong thuyền, các nữ minh tinh hàng đầu và các danh viện mặc áo tắm chơi đùa cùng nhau, tiếng cười thanh thúy của những đứa trẻ có xuất thân danh môn không ngừng truyền tới từ trong công viên nước.

Tất cả mọi thứ đều tựa như là một hồi mộng ảo!

Lục Bình trước đây cho dù là nằm mơ thì đều không dám mơ đến cảnh tượng ngày hôm nay.

------

Dịch: MBMH Translate