Chương 505 Lục Bình Thua Một Trăm Triệu!
A!"
"Đúng là kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra."
Người đi theo Lục Bình lên thuyền, là người trà trộn ở tầng dưới cùng của thành phố, đi lại ở trong giới giang hồ màu xám. Chú Lê mặc một bộ âu phục màu đen, một mình đi lại ở trong cung điện trên biển.
Ông đi ra từ thang máy, cất bước đi dạo giữa đại lộ thông tầng của du thuyền. Trên đỉnh đầu chính là màn hình LED như là màn trời đang không ngừng biến hóa, từ ngân hà đầy trời biến thành khung cảnh dưới đáy biển… Bên trong sảnh chính, cùng với sự thay đổi của ánh đèn còn có đoàn đội diễn tấu những ca khúc cổ điển.
Du khách sang trọng và xinh đẹp, trên mặt mang theo nụ cười, nhìn chăm chú lên những thay đổi trên đỉnh đầu, hưởng thụ cuộc hành trình tuyệt vời này.
Chú Lê xuyên qua đám người, ánh mắt quét qua mỗi một vị khách rồi lại lướt qua ở giữa thân thể.
Xương trán…
Xương lông mày…
Gò má…
Chú Lê mang đeo một cặp kính áp tròng, tác dụng của cặp kính này chính là phủ thêm một lớp sương mù lên đôi mắt sắc bén và sáng tỏ của chú. Chú nhanh chóng nhớ kỹ xương sọ, thân thể… của mỗi một danh viện và phú thương. Bỗng nhiên! Chú giống như là đã nhận ra cái gì đó, hơi cúi đầu thấp xuống, để cho cảm giác tồn tại của mình dần giảm xuống tựa như là tro bụi. Đồng thời, chú lập tức dùng dư quang khóe mắt âm thầm quan sát kĩ hai bên trái, phải. Từng sợi lông tơ trên người chú Lê lập tức dựng thẳng, giống như là chuột gặp mèo… Trên con đường không dài, chú Lê đã nhạy cảm ngửi thấy mùi của rất nhiều đồng loại!
Học được một thân tài nghệ lại bán mình cho nhà đế vương.
Trên chiếc du thuyền này lại hội tụ đủ tam giáo cửu lưu, khiến cho lão giang hồ như chú Lê đây đều cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
"Tiên sinh."
"Đến tầng nào?"
"Boong thuyền, cảm ơn…"
Đi vào thang máy ngắm cảnh, nhân viên phục vụ trẻ tuổi lập tức cung kính hỏi.
Chú Lê thở hổn hển một hơi, nhìn về phía ánh mắt của nhân viên phục vụ, giọng nói khàn khàn vang lên. Trong chiếc du thuyền hàng đầu thế giới này, cho dù chỉ là một nhân viên phục vụ ấn tầng thang máy thôi thì dung mạo cũng đều thuộc top đầu rồi.
"Có chút thú vị."
"Là người do nhà nào mang tới thế?'
"Tôi có hỏi một chút, hình như là đi theo vị Lục tiên sinh kia."
Trên boong thuyền, tại một góc hẻo lánh, hai người đàn ông áo đen đang uống cà phê chợt nhìn nhau một chút, khẽ cười nói.
Trên thuyền của Vinh gia, mỗi một vị khách mời chỉ có thể mang theo ba cấp dưới lên thuyền, mặc dù không thể quay chụp và nghe trộm, nhưng đối với đám người quyền quý này mà nói thì bọn họ vẫn còn có nhiều biện pháp để chia sẻ tin tức.
⚝ ✽ ⚝
"Được."
"Đương nhiên là không có vấn đề gì. Đợi đến thời gian thì phái người thông báo cho tôi biết là được."
Trong một nhà hàng ở trên boong thuyền cỡ nhỏ, Lục Bình ngồi một mình. Anh dùng xong bữa tối, sau đó nhìn chăm chú về phía những làn sóng trong màn đêm nơi xa.
Lúc này, một người đàn ông mặc đồng phục quản gia đi đến trước mặt anh, hơi khom người, thấp giọng nói ra. Lục Bình nghe thấy liền lập tức khoát tay với vẻ không thèm để ý.
Sau khi đưa mắt nhìn quản gia rời đi, nhịp tim Lục Bình bắt đầu tăng tốc, trong lòng của anh âm thầm lo nghĩ… Quản gia vừa rồi là Vinh gia lão gia tử phái tới, hỏi anh liệu có muốn cùng đánh bài hay không.
"Mẹ kiếp."
"Ai mà biết được những người kia sẽ chơi bài ở cấp độ gì? Thắng thua sợ rằng đều là trăm triệu trở lên?"
Nói thực thì Lục Bình đang có chút hốt hoảng. Anh ngày bình thường đánh bài thắng thua nhiều nhất cũng chỉ có mười mấy tệ, hơn nữa, anh hoàn toàn không có cái gọi là kỹ xảo đánh bào trình độ cao. Trong lúc đánh bài cũng có thể nhìn ra phản ứng và tâm trạng chân thật nhất của một người. Đến lúc đó, mình thua một trăm triệu, thua 200 triệu liền khó chịu, vậy liền xong đời!
"Lục tiên sinh."
Trong lúc Lục Bình còn đang tiếp tục suy nghĩ và không ngừng xây dựng tâm lý cho mình thì Tiết Hoa Thanh cũng đi đến phía trước nhà hàng, ánh mắt anh lướt qua các bàn ăn trên boong thuyền, sau khi tìm được Lục tiên sinh liền nhanh chóng đi tới trước mặt.
"Ngồi xuống rồi nói." Lục Bình liếc qua, ôn hòa đáp.
"Tôi nhận được một chút tin tức, nói là đám người Tống Tử Văn đang tìm Lục tiên sinh."
Hiện tại Tiết Hoa Thanh đã dần dần tiến vào trong trạng thái thu thập và chỉnh hợp tin tức.
"?" Lục Bình bắt chéo hai chân, thân thể hơi ngả về phía sau.
Gió đêm thổi đúng là dễ chịu.
"Tìm tôi sao?" Lục Bình đáp lại một tiếng.
Anh ngáp một cái, lộ ra vẻ không thèm để ý.
Tiết Hoa Thanh ngồi đối diện Lục tiên sinh thấy thế, ánh mắt căng thẳng lập tức buông lỏng hơn một chút. Căn cứ theo tin tức mà anh nhận được, Tống gia Lĩnh Nam đã cho Tống Tử Văn thêm thẻ đánh bạc, phía sau lưng đối phương là không ít phú nhị đại của vọng tộc Trung Hải… Nhưng mà, nhìn thấy thái độ của Lục tiên sinh, Tiết Hoa Thanh chỉ cảm thấy tầm nhìn của mình quá nhỏ. Đối tượng đánh cược của Lục tiên sinh cũng không phải là những phú nhị đại này, mà là các gia chủ của vọng tộc.
------
Dịch: MBMH Translate