← Quay lại trang sách

Chương 516 Sống Đến Già, Học Đến Già!

"Một năm trước, Trung Hải đã đạt được những phát triển quý giá, mỗi một nhà ở đây đều có bước phát triển nhảy vọt tại các lĩnh vực khác nhau."

"Khu kinh tế Trường Tam Giác đã đóng vai trò dẫn đầu và làm mẫu trên phạm vi toàn quốc."

Nhìn thấy sự chú ý của tất cả mọi người đều rơi vào trên người mình, Vinh Tích Triều liền nâng cao giọng báo cáo.

Đây là đang tiến hành mở màn cho cuộc hội nghị.

Lục Bình nghiêm túc lắng nghe, nghe được vài câu, suy nghĩ của anh liền bắt đầu có một chút không tập trung. Anh không dám bỏ lỡ một câu một chữ nào, nhưng những gì mà Vinh Tích Triều lại giống hệt như bản tin thời sự vào bảy giờ tối vậy, khiến cho anh thực sự không chịu nổi. Ánh mắt anh vô thức đảo qua mấy người ngồi ở trước bàn tròn, còn có ba người đàn ông trung niên là anh chưa từng nhìn thấy bao giờ, chắc là gia chủ của ba vọng tộc Thi gia, Hoàng gia và Kim gia còn lại.

"Nhìn tôi làm gì?"

"Cao gia?"

Lục Bình chú ý tới ánh mắt của người đàn ông trung niên thứ hai bên phía tay phải của mình, sau đó liền lập tức nhìn lại đối phương: "Ánh mắt không thể thua được!"

"Kiều Duẫn Thăng?"

"Ông cũng trừng tôi? Chỉ cần không thật sự xuất thủ, tôi cũng không sợ người nào cả!"

Ánh mắt bình tĩnh của Lục Bình mang theo một chút ý cười, lần nữa nhìn chằm chằm ngược lại người kia.

Không lâu sau, sau khi Vinh Tích Triều kết thúc bài phát biểu, đối phương vừa dứt lời, Lục Bình và Ngô Bách Thanh đều lập tức thu hồi ánh mắt của mình, sau đó cẩn thận tỉ mỉ nhìn về phía gia chủ Vinh gia đang ngồi ở chủ tọa.

"Xuân Tuần là hoạt động để Trung Hải, để bảy vọng tộc có thể tịnh tiến và bảo trì sự phát triển nhanh chóng. Chia sẻ lợi ích, hóa giải mâu thuẫn chính là tôn chỉ và yêu cầu nhất quán của Vinh gia." Vinh Tích Triều lần nữa cường điệu lời nói của mình.

"Vinh tiên sinh nói đúng, kế sách một ngày bắt đầu vào buổi sáng, kế sách một năm bắt đầu vào mùa xuân. Xác định giai điệu đầu năm mới có thể giải quyết tất cả ràng buộc!"

Đối phương vừa dứt lời, một người đeo kính trong ba người mà Lục Bình chưa từng gặp mặt lập tức lên tiếng đáp lại.

"Lão Thi." Vinh Tích Triều nhẹ gật đầu, sau đó, nhìn về phía gia chủ Thi‌ gia Thi Tắc Kính, trầm giọng kêu.

"Vinh tiên sinh." Thi Tắc Kính lộ ra vẻ mặt tôn kính, đón lấy ánh mắt của Vinh Tích Triều rồi đáp.

"Tôi nghe nói đoạn thời gian gần đây chuyện làm ăn của ông và lão Hoàng tại Giang Chiết vẫn chưa được xử lý tốt?"

"Vinh tiên sinh, xác thực là còn có một vài chỗ chưa đạt thành được nhận thức chung." Thi Tắc Kính nhìn về phía gia chủ Hoàng gia một cái, sau đó trầm giọng nói ra.

"Thì ra là như vậy, mâu thuẫn tất nhiên là sẽ tồn tại, nhưng không nên quên mục đích của chúng ta là gì? Là tiến thêm một bước trong việc phát triển và hướng về phía trước, mà không phải là đấu đá lẫn nhau."

"Vinh tiên sinh.

" Gia chủ Hoàng gia, Hoàng Quốc Chương cũng gọi một tiếng, sau khi nhìn thấy Vinh Tích Triều trông lại liền cam kết: "Trong ba ngày, tôi và Tắc Kính sẽ xử lý tốt mọi mâu thuẫn."

"Ừm." Vinh Tích Triều hài lòng nhẹ gật đầu. Nói xong, ông lại lật cuốn sổ ghi chép màu đen trước mặt ra, sau khi nhìn một cái rồi lại ngẩng đầu lên.

"Lão Kim."

"Bên phía ông rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Nói cẩn thận một chút…"

"Vinh tiên sinh."

"Các vị…"

Gia chủ Kim gia, Kim Chính Khôn lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt nhìn lướt qua mỗi một người trong phòng, sau đó ôn hòa nói ra.

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

Chia sẻ lợi ích.

Hóa giải mâu thuẫn.

Nói dễ làm khó, từ thời xa xưa đã có câu nói về sự phân chia lợi ích, nói là: " Hán ‌ Trần Bình sống ở Thượng Lý, lúc trong thôn tế lễ, Trần Bình làm thịt, sau đó chia đều thịt, được các trưởng lão khen ngợi."

Phân phối là một môn học cao cấp!

Đây chính là những gì mà Vinh gia Vinh Tích Triều tại làm.

Lục Bình khống chế tần suất hô hấp, cẩn thận quan sát động tác, tư thái, thậm chí là giọng điệu và tốc độ nói chuyện của Vinh Tích Triều. Từ một góc độ nào đó mà nói, những gì anh đang làm cũng tương tự với Vinh Tích Triều. Nhưng cách xử lý mọi chuyện của anh đang còn kém xa Vinh Tích Triều trên mọi phương diện!

"Nghệ thuật!"

"Giống như là nghệ thuật vậy!"

Lục Bình có chút bị làm cho kinh diễm, anh điên cuồng muốn học tập và bắt chước, nhưng suy nghĩ lại bỗng nhiên dừng lại, nắm chặt nắm đấm. Anh tỉnh táo lại, nhớ tới chuyện bản thân muốn chạy trốn ngay sau khi xuống thuyền.

"Chỉ là muốn chạy trốn, ‌không phải là muốn chết!"

"Sống đến già, học đến già!”

Lục Bình tiếp tục suy nghĩ cẩn thận.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, rất nhanh, ánh mắt Vinh Tích Triều chậm rãi rơi xuống trên người Lục Bình. Phát hiện được ánh mắt kia, Lục Bình đang học tập chợt giật mình trong lòng, sau đó liền lập tức lộ ra nụ cười rồi nhìn thẳng vào ánh mắt của đối phương.

"Lục tiên sinh." Giọng nói ôn hòa của Vinh Tích Triều vang lên.

"Vinh tiên sinh, ngài nói đi."

Lục Bình không biết vị gia chủ Vinh gia này muốn làm gì. Lúc trước đối phương nói là sẽ cung cấp cho đám người Lý Ngọc Trân, và Chu gia một hoàn cảnh tương đối ổn định, hiện tại lại không thấy nhắc tới.

"Mấy ngày trước đó, ngài có chơi đánh bài cùng lão gia tử, tôi nghe lão gia tử nói ngài dường như cũng có chút kiến nghị đối với tình hình Trung Hải?" Vinh Tích Triều trầm giọng nói ra.

Vào lúc này, Ngô Bách Thanh và Lục Bình cùng có mặt tại hiện trường lúc đó đều lập tức nghĩ thầm: "Đề nghị lúc nào?"

⚝ ✽ ⚝

"Đúng là có một chút đề nghị.”‌

Lục Bình đẩy cặp kính gọng vàng trước mặt một cái,‌ cảm nhận được trái tim đang đập kịch liệt trong lồng ngực, cười nói.

Anh phản ứng rất nhanh, lập tức ý thức được mục đích của Vinh Tích Triều, là muốn mượn miệng của mình để nói ra.

------

Dịch: MBMH Translate