← Quay lại trang sách

Chương 517 Lục Bình Bị Lợi Dụng, Xao Sơn Chấn Hổ(*)!

(*:một sự phô trương sức mạnh có chủ ý như một lời cảnh báo)

Ánh trăng lạnh lẽo lơ lửng ở trên bầu trời.

Phảng phất như đại dương vô biên vô hạn, thỉnh thoảng lại tạo nên tầng tầng bọt nước.

Thánh Ca Hải Dương giống hệt như là một tòa cung điện cưỡi gió vượt sóng trên biển, ánh đèn chói lọi chiếu sáng màn đêm.

Tại đáy biển nơi xa, đám cá heo nhảy lên khỏi mặt biển giống hệt như những tinh linh, bọn chúng nhanh chóng di chuyển, lại chợt thò đầu ra, tò mò chớp mắt nhìn về phía cung điện nguy nga trên biển.

"Ngô gia tại‌ sao lại ở chỗ này?"

Tại một chỗ nào đó trên boong ‌ thuyền.

Triệu Chính Khiếu đến gần, chú ý tới Ngô Thì Chương của Hồng Lâu đang đứng dựa vào lan can, liền tới đứng cạnh rồi hỏi.

"Bất an."

"Lo nghĩ."

Ngô Thì Chương chỉ liếc mắt nhìn Triệu Chính Khiếu một cái liền thu hồi ánh mắt, đáp lại.

"Hút điếu thuốc không?"

Triệu Chính Khiếu móc một hộp thuốc ra từ trong ngực, đưa tới trước mặt Ngô gia.

"Ổ! Quốc vương Đan Mạch, sao ông lại có được vậy, vài ngày trước tôi có đặt hàng bên Đan Mạch, nhưng lại không thể mua được." Ngô Thì Chương nhìn về phía điếu xì gà được bọc trong giấy gói vàng, nói đùa.

Sản lượng của Quốc vương Đan Mạch này rất thấp, mỗi một điếu đều có số seri, mỗi ngày chỉ sản xuất 30 điếu, giá của mỗi điếu là 30 ngàn nhân dân tệ.

"Nhờ có một người bạn mà thôi." Triệu Chính Khiếu châm lửa xì gà, hít sâu một cái, kẹp điếu thuốc ở giữa đầu ngón tay, sau đó mới đáp lại.

"Toàn bộ Trung Hải đang vô cùng hỗn loạn, dòng vốn tài chính mà tôi mang theo đang không ngừng bị bên nào đó ngắm bắn."

"Nhưng mà…"

"Tôi thực sự lại không có bất an hoặc là lo nghĩ gì cả." Triệu Chính Khiếu dừng lại một chút, sau đó lại hút một hơi xì gà, nhìn về phía mặt biển đang phản chiếu ánh trăng, ôn hòa nói: "Nhiều lắm chính là chịu chết, tôi đáng ra đã chết vào cái đêm hôm đó rồi."

"Là Lục tiên sinh đã cứu tôi một mạng."

Nói xong, ông không có tiếp tục nói thêm gì nữa. Ánh mắt bị đám cá heo vây quanh du thuyền hấp dẫn, dường như là cảm nhận được ánh mắt của ông, đám cá heo màu lam lại thật sự tới gần ông. Triệu Chính Khiếu lộ ra nụ cười thoải mái.

"Lục tiên sinh sẽ giải quyết.” Triệu Chính Khiếu trêu đùa chốc lát, lúc quay đầu ‌lại liền trầm giọng nói ra.

⚝ ✽ ⚝

Trong hội trường chính.

m nhạc cổ điển không ngừng vang lên, các danh viện quyền quý xinh đẹp ngồi ở trước ghế yên tĩnh thưởng thức, thỉnh thoảng sẽ có người ngẩng đầu nhìn về phía tầng thứ ba, nhưng bọn họ chỉ có thể nhìn thấy hai cánh cửa gỗ hoa hồng được thiết kế theo kiểu dáng Châu u… Ánh mắt của đám người giống như là muốn xuyên thấu qua cánh cửa thần bí mà nhìn về phía trong phòng họp.

"Bản giao hưởng số năm của Beethoven —— "

"Định mệnh!"

Lý Ngọc Trân mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen, ưu nhã kiêu ngạo ngồi ở trước ghế ngồi của mình.

Sau khi bản nhạc mới vang lên, ánh mắt sáng‌ tỏ của cô có chút lấp lóe.

"Vận mệnh của Lý tiểu thư liệu có đi theo tiểu thuyết cổ điển hay không?"

Người tới cũng mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen. Chỉ là, Lý Ngọc Trân mặc vào thì lại tỏa ra vẻ thánh khiết, chiếc váy dài không có một chút trang trí hay là đường nét dư thừa nào cả. Mà nhị tiểu thư Vinh gia Vinh Đạm Nhã đang lặng yên tới gần thì lại giống như là một con quỷ Satan nhỏ, chiếc váy dài được thiết kế cực kỳ hoa lệ, phối theo phong cách Baroque và Rococo tiêu chuẩn, từ đường vân, thiết kế cho đến khăn che mặt… Cô ngồi ở bên cạnh Lý Ngọc Trân, phía sau mạng che mặt, đôi môi đỏ tinh xảo khẽ nâng lên, sau đó chợt nhìn về phía Lý Ngọc Trân, tò mò hỏi.

Trong tiểu thuyết cổ điển thường sẽ có một loại thiết lập được mọi người công nhận: càng xinh đẹp thì kết cục vận mệnh đều sẽ càng là tuyệt vọng! Tựa như là pháo hoa rực rỡ nhất nở rộ phía trên bầu trời!

"Không làm phiền Vinh tiểu thư lo lắng." Lý Ngọc Trân bình tĩnh nói.

"Ai nha!"

"Cô nói xem, sao mấy người cha tôi và Lục tiên sinh còn chưa kết thúc vậy? Tôi rất nóng lòng muốn biết bọn họ rốt cuộc đã nói những gì đó!"

Vinh Đạm Nhã xoay người, hơi giương cằm lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Lý Ngọc Trân, nở nụ cười xán lạn rồi đáp lại.

⚝ ✽ ⚝

"Lục tiên sinh."

"Cứ nói đi đừng ngại." Giọng nói của Vinh Tích Triều cực kỳ có lực, trầm giọng nói ra.

"Vinh tiên sinh, đoạn thời gian gần đây, tôi thường phát hiện Trung Hải có một số người vẫn dùng quan niệm cũ để xử lý mọi chuyện hiện tại, vô cùng dã man và kém hiệu quả…"

Phía trước bàn tròn, từng ánh mắt uy nghiêm không ngừng rơi xuống trên người Lục Bình.

Lục Bình hơi ngả người ra sau, đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn, đồng thời ngón chân dưới giày da cũng bắt đầu dùng sức nghiền ép. Trên mặt anh lộ ra nụ cười, ôn hòa nói ra.

"Tôi cho rằng, Trung Hải nên thúc đẩy phát triển và kiến tạo ra một hoàn cảnh thương nghiệp và môi trường cạnh tranh tương đối công bằng. Mà không phải là thuận theo cấu kết với một số người tới từ bên ngoài, tùy ý vượt qua và phá hư quy tắc." Lục Bình hơi nâng cao giọng.

------

Dịch: MBMH Translate