← Quay lại trang sách

Chương 518 Đồng Ý

Anh vừa dứt lời, gia chủ ba nhà Ngô gia, Cao gia và Kiều gia phía trước bàn tròn lập tức ngước mắt lên. Vẻ mặt bọn họ vẫn không có chút thay đổi nào, nhưng áp lực nặng nề lại đang dần bốc lên.

"Đúng là anh hùng thường có suy nghĩ giống nhau, đề nghị của tôi cũng tương tự với đề nghị của Lục tiên sinh." Gia chủ Kiều gia, Kiều Duẫn Thăng lập tức lên tiếng ngay sau khi Lục Bình vừa dứt lời.

Ánh mắt ông ta rời khỏi người Lục Bình, chuyển hướng về phía Vinh Tích Triều: "Vinh tiên sinh, đoạn thời gian gần đây có quá nhiều thế lực có lai lịch không rõ tiến vào Trung Hải, tạo thành những hỗn loạn đáng kể. Tôi cho rằng, Trung Hải chúng ta đúng là nên tiến hành một đợt chấn chỉnh nghiêm túc."

"Kiều tiên sinh!" Nụ cười trên mặt Lục Bình vô cùng xán lạn, giọng nói chợt cao hơn mấy phần, đột nhiên kêu một tiếng.

"Lục tiên sinh." Kiều Duẫn Thăng lập tức đáp lại.

"Thế lực có lai lịch không rõ mà ngài nói chỉ sợ cũng không phải là mới tiến vào Trung Hải trong đoạn thời gian gần đây? Có lẽ bọn họ đã tiến vào Trung Hải từ thế kỷ trước rồi cũng nên."

Giọng nói của Lục Bình vừa vang lên, bầu không khí phía trước bàn tròn lập tức ngưng đọng lại. Anh tiếp tục nói: "Ăn cây táo rào cây sung chính là những kẻ nên bị giết đầu tiên."

Sắc mặt của gia chủ ba nhà Kiều, Ngô, Cao đều cực kỳ bình tĩnh và nghiêm túc, giống như bốn nhà còn lại, bọn họ đều nhìn chăm chú về phía Lục Bình.

"Chắc là các vị sẽ không quên tôi làm nghề gì đâu đúng chứ?"

"Vinh tiên sinh."

"Trong tay của tôi có một chút tin tức thú vị, ‌nếu như ngài cần, tôi thật ra có thể miễn phí đưa tới trong tay ngài." Lưng Lục Bình không ngừng bị mồ hôi thấm ướt, anh nhìn về phía đám người rồi cao giọng nói.

Nói xong, Lục Bình liền dời ánh mắt, nghênh đón ánh mắt của Vinh Tích Triều, nở nụ cười xán lạn, sau đó tiếp tục trầm giọng nói.

Sau khi nói ra lời này, trong lòng bàn tay của anh không ngừng ‌đổ đầy mồ hôi, không khỏi nín thở.

Nói thật thì anh không có. Tư liệu liên quan tới ba nhà, Lục Bình chỉ có thể từ chắp vá đi ra từ bên trong tình báo của ba nhà Chu gia, Thôi gia, và Lư gia. Thời gian đã qua hơn nửa thế kỷ, những tin tình báo kia sao còn có thể có tác dụng được nữa? Anh cố ý nói là mình có tin tức của ba vọng tộc này chẳng qua chỉ là đang đánh cược một lần mà thôi!

Người trong phòng họp không nói gì thêm.

Qua hồi lâu.

Giọng nói uy nghiêm của Vinh Tích Triều lại lần nữa vang lên: "Lục tiên sinh, đa tạ ý tốt của ngài, Vinh gia chúng tôi sẽ xử lý tốt chuyện Trung Hải."

"Còn có các vị.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

"Tôi cho rằng, mặc kệ là đề nghị của Lục tiên sinh hay là của Duẫn Thăng, tôi đều cảm thấy vô cùng tốt!"

"Sóng gió bên ngoài càng lớn, Trung Hải lại càng cần có một hoàn cảnh ổn định!"

"Mọi người còn có ý kiến gì nữa hay không?"

Vinh Tích Triều nâng cao giọng hỏi ngược lại đám người.

"Không có!"

"Tôi đồng ý với đề nghị của Lục tiên sinh và lão Kiều."

"Đồng ý!"

"Đồng ý!"

Trước bàn tròn, gia chủ của năm vọng tộc còn lại đều lần lượt nói đồng ý. Mọi người nhanh chóng đạt được nhận thức chung về việc thúc đẩy một môi trường ổn định và sạch sẽ.

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình nhìn chăm chú một màn này, anh hậu tri hậu giác phản ứng lại, cánh tay rủ xuống đặt ở trên đùi không khống chế nổi mà run rẩy.

"Mẹ kiếp?!"

"Đây không phải là đang lợi dụng mình hay sao?"

Nhưng thủ đoạn rất cao.

Chiêu này của Vinh Tích Triều vừa cảnh cáo Lục Bình, vừa hoàn thành được mục đích của đối phương.

"Mau nhìn!"

"Mau nhìn!"

"Cửa mở rồi!"

Lướt sóng mà đi, Thánh Ca Hải Dương chiếu sáng rạng rỡ. ‌

Hội trường chính.

Tại một nơi hẻo lánh không dễ thấy, Quách Uyển Oánh, người thuộc tầng lớp bình thường trong giới danh viện có gương mặt đỏ bừng, trong mắt chứa đầy những tia sáng. Cô vui vẻ nhìn chăm chú vào bậc thang hoa lệ trước mắt, dàn nhạc cổ điển cao cấp hàng đầu thế giới đang diễn tấu những bản nhạc du dương… Cô không có tu dưỡng nghệ thuật quá cao, thậm chí còn nghe không hiểu hòa âm của bản nhạc này, nhưng cô lại cảm thấy vô cùng mỹ diệu! Làn da trắng nõn xuất hiện vẻ ửng hồng như mã não, ánh mắt cẩn thận từng li từng tí di chuyển khắp khán phòng cổ điển xa hoa này… Cô nhìn về phía các nhân vật lớn đóng vai trò quan trọng trong các lĩnh vực khác nhau trên toàn bộ Trung Hải!

Quách Uyển Oánh hưởng thụ tất cả mọi thứ lúc này!

Cô nhớ lại quãng thời gian trên chiếc du thuyền này, chỉ cảm thấy vừa mộng ảo lại lãng mạn, tựa như là ngồi lên chiếc Titanic trong phim điện ảnh. Mà điều càng tươi đẹp tuyệt luân hơn chính là, Thánh Ca Hải Dương sẽ không gặp phải chút chuyện ngoài ý muốn nào cả!

"Sau khi trở về nên khoe khoang với mấy người Hàng Bình như thế nào đây?" Quách Uyển Oánhhưng phấn suy nghĩ.

Tính theo thân phận, cô còn lâu mới đạt đến ngưỡng cửa hào môn của Thánh Ca Hải Dương. Cô chỉ là một blogger làm đẹp với hơn trăm ngàn fans, cha mẹ chỉ là giáo viên đại học bình thường và lãnh đạo cấp trung. Lúc nghe về chuyến Xuân Tuần lần này, Quách Uyển Oánh như là phát điên muốn lên thuyền, cầm dao kề trước cổ mình, buộc cha mẹ cầu viện trưởng, cầu hiệu trưởng… mới lấy được tấm vé tàu này!

Cô lên thuyền, mọi thứ trên thuyền đã thỏa mãn tất cả huyễn tưởng của cô!

------

Dịch: MBMH Translate