Chương 519 Ánh Sáng Của Lục Bình!
Cô nhìn về phía hội trường lầu ba với vẻ mặt khao khát, phía sau những cánh cửa sổ thần bí và đầy mộng ảo kia chính là những người có địa vị cao nhất trên chiếc du thuyền này! Không! Không chỉ là những người có địa vị cao nhất trên chiếc du thuyền này, bọn họ hẳn là những người có địa vị cao nhất khắp toàn bộ Trung Hải!
Lúc này!
Trong tầm mắt của Quách Uyển Oánh, bảo an phía trước cánh cửa chợt có động tác. Sau khi tắt tai nghe bluetooth, bọn họ liền đưa tay kéo hai cánh cửa gỗ ra hai bên.
Cô không phải là người thứ nhất phát hiện, nhưng lại là người đầu tiên hưng phấn hô lên.
Tiếng nói vừa vang lên, tất cả ánh mắt đồng loạt nhìn về phía trên tầng.
Trong phòng còn chưa có người đi ra. Trước những bậc thang được trải thảm đỏ, giai điệu của ban nhạc diễn tấu chợt dừng lại trong giây lát, rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của người chỉ huy, ban nhạc lại một lần nữa tập trung sự chú ý, tiếp tục diễn tấu khúc nhạc cuối cùng.
⚝ ✽ ⚝
"Kết thúc."
"Kiếp sống thương nhân tình báo của mình cũng kết thúc."
"Đợi đến khi xuống thuyền thì sẽ chạy trốn.”
Lục Bình vẫn đang ngồi ở trước bàn tròn. Khi cửa bị đẩy ra, hòa âm trong khán phòng lập tức tràn vào giống như là nước chảy. Lục Bình nhìn về phía ngoài cửa, nhìn những chiếc đèn chùm thủy tinh ánh vàng giống như là lưu ly, nhìn những tác phẩm nghệ thuật và tranh tường cổ điển. Anh thở ra một hơi thật dài, thu hồi ánh mắt, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên:
"Mặc kệ quá trình như thế nào, đây đã là cực hạn những gì mà mình có thể làm được."
"Vinh gia đã ổn định phần nhạc dạo về hoàn cảnh trong buổi hội nghị Xuân Tuần. Như vậy, ít nhất là trong một đoạn thời gian ngắn trong tương lai, Lý Ngọc Trân, Chu gia, Thôi gia, Lư gia, hoặc là tập đoàn Thế giới mới… đều có thể tiếp tục kiên trì. Mặc dù vẫn rất gian nan, nhưng chắc là sẽ không quá khó coi."
"Về việc tương lai sẽ như thế nào?"
"Xin lỗi, tôi thật sự không thể ra sức!”
"Lúc đó không biết mình đang ở ngóc ngách nào trên thế giới nữa!"
Lục Bình không ngừng suy nghĩ.
"Vất vả cho các vị rồi."
"Tin tưởng một năm mới, Trung Hải chúng ta nhất định có thể lại sáng tạo huy hoàng."
Quản gia Vinh gia đẩy xe tới trước mặt Vinh Tích Triều. Vinh Tích Triều bưng một ly rượu đỏ đó. Quản gia tiếp lời, gia chủ các vọng tộc trước bàn tròn cũng lần lượt bưng lên. Rất nhanh, liền đến lượt Lục Bình, anh nhìn một cái, cũng cười rồi bưng lên.
Sau khi tất cả mọi người đều nâng ly lên, Vinh Tích Triều giơ ly rượu lên, vẻ mặt uy nghiêm được thay bằng vẻ mặt tươi cười, giọng nói vang dội vang lên theo.
"Vinh tiên sinh là người đứng đầu Trung Hải, theo lý thì còn vất vả hơn chúng tôi nhiều. Các vị, chúng ta cùng nhau kính Vinh tiên sinh một chén trước." Gia chủ Kim gia Kim Chính Khôn đeo kính mắt cười nói.
Lục Bình nghe vậy thì không khỏi liếc mắt, nhưng cũng chỉ có thể cười nhẹ cùng mọi người sau đó giơ ly rượu lên. Mọi người cùng kính rượu trước bàn, sau đó uống một hơi cạn sạch rượu đỏ bên trong ly.
Vinh Tích Triều lại tiếp tục nói một vài câu. Không lâu sau, hòa âm bên ngoài chậm rãi kết thúc.
Trước bàn tròn, không còn ai lên tiếng nữa.
Chỉ trông thấy, Vinh lão gia tử ngồi trên xe lăn, được quản gia đẩy ra phòng họp.
Vinh Khánh Nguyên lão gia tử tóc đã bạc phơ, nhưng tinh thần lại vẫn còn khỏe mạnh. Ông vừa mới ra khỏi phòng… liền trông thấy, tại hội trường chính ở tầng ba, tất cả các danh viện, tinh anh và các quyền quý đều đứng lên, nhìn về phía phòng hội nghị. Sau khi nhìn thấy lão gia tử xuất hiện thì lập tức đồng loạt vỗ tay.
Sau đó là, Thi lão gia tử, Tiền lão gia tử…
Sau khi đám tiền bối rời đi, trước cửa lâm vào một khoảng an tĩnh ngắn ngủi.
Tại hội trường chính, gương mặt của tất cả tân khách đều hơi ửng đỏ, thậm chí trở nên có một chút khẩn trương. Bởi vì, bọn họ đều hiểu, người ra sân tiếp theo mới thật sự là nhân vật chính.
⚝ ✽ ⚝
Lục Bình nhìn thấy ánh mắt của Vinh Tích Triều nhìn về phía mình. Thân thể anh chợt cứng đờ, trong đầu hiện ra dấu chấm hỏi.
Nhưng sau đó, anh lập tức nở một nụ cười thoải mái, hững hờ hỏi: "Tôi trước sao?"
Dựa theo thứ tự chỗ ngồi, anh ngồi ở vị trí đối diện với ghế chủ vị của Vinh Tích Triều, nên để anh làm con dê đầu đàn này, sau đó Vinh tiên sinh sẽ là người áp trục.
Nói xong, Lục Bình cũng không đợi người đáp lại, anh nhún vai rồi đứng lên. Một tay cắm ở trong túi, nhìn thoáng qua Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh sau lưng, khẽ cười nói: "Đi thôi."
Dưới cái nhìn chăm chú của Vinh Tích Triều và bảy gia chủ vọng tộc, Lục tiên sinh cất bước đi ra bên ngoài.
Lục Bình nhìn chăm chú về phía ánh đèn sáng chói như lưu ly, trái tim không khỏi đập nhanh. Anh hít sâu một hơi, trấn an mình: "Sợ cái gì? Giả bộ xong đợt này liền chạy trốn!"
"Đã sắp chạy trốn rồi, còn có cái gì phải sợ?!"
------
Dịch: MBMH Translate