Chương 520 Toàn Trường Kinh Nghi!
Đến lúc này rồi, Lục Bình đã hiểu ra được rất nhiều thứ. Ví dụ như, dụng ý khi Vinh gia muốn anh lần này nhất định phải lên thuyền, đây là buộc anh phải bước lên sân khấu từ phía sau màn! Hiện tại, chỉ cần bước ra khỏi cánh cửa này, sau khi xuống thuyền, tình thế của anh tại Trung Hải sẽ hoàn toàn khác biệt!
"A!"
Khóe miệng Lục Bình giương lên.
"Không nghĩ tới nha?"
"Ông đây xuống thuyền liền chạy trốn, việc có xuất hiện ở trước sân khấu hay không thì có quan hệ gì với ông đây chứ!"
Suy nghĩ nườm nượp kéo tới, đúng lúc này, Lục Bình đứng ở trước cửa, nụ cười phía sau cặp kính gọng vàng càng thêm sáng lạn. Ánh sáng màu vàng ánh vào trên người anh. Tại hội trường chính, ánh mắt của tất cả vị khách đều rơi xuống ở trên người Lục Bình.
Bộp!
Bộp!
Bộp!
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang vọng khắp khán phòng!
Lục Bình phất phất tay, ra hiệu với các phương. Ngay sau đó, anh cắm một tay ở bên trong túi, đi dọc theo hành lang dưới ánh mắt của tất cả mọi người.
Bên trong hành lang, nhân viên công tác của Vinh gia cứ cách mấy bước lại bày ra tư thế mời, dẫn anh tiến lên. Rất nhanh sau đó, Lục Bình đã đứng ở trước cầu thang được trải thảm đỏ trong hội trường chính. Lúc này, toàn thể khách mời đều có thể trông thấy dáng vẻ của vị Lục tiên sinh thần bí một cách rõ ràng.
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
Thân thể Lục Bình có chút cứng ngắc. Anh cố gắng kiên trì, tiếp tục đút một tay ở trong túi, nhẹ nhàng đi tới hội trường tầng một trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Ánh mắt anh quan sát qua các vị khách mời, chú ý tới Lý Ngọc Trân và Vinh Đạm Nhã, trông thấy xung quanh bọn họ là một khoảng trống không liền sải bước đi tới gần.
"Hai vị tiểu thư xinh đẹp."
"Xin hỏi, nơi này còn có chỗ ngồi không?" Lục Bình cười hỏi.
"Phốc…"
"Lục tiên sinh, mời ngồi!"
Lý Ngọc Trân còn chưa đáp lời, nhị tiểu thư Vinh gia đã cười ra tiếng. Vinh Đạm Nhã vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, nở nụ cười xán lạn rồi đáp.
Một bên khác, ánh mắt của Tống gia Tống Tử Văn nhìn qua Lục Bình và Lý Ngọc Trân với vẻ hung ác nham hiểm, đáy mắt cất giấu sự không kiên nhẫn.
Sau khi Lục Bình ngồi xuống, các gia chủ vọng tộc khác đều lần lượt đi ra khỏi phòng hội nghị, sau đó cũng tiến vào tầng một dưới tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Tràng cảnh liên tiếp xảy ra tám lần. Lúc gia chủ Vinh gia, Vinh Tích Triều đi ra, sức nóng của hội trường chính đã lên tới đỉnh điểm!
Vinh Tích Triều dừng bước ở giữa bậc thang.
⚝ ✽ ⚝
"Các vị, tôi là Vinh Tích Triều.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
"Đầu tiên, tôi muốn thay mặt Vinh gia gửi lời cảm ơn tới các vị vì đã dành thời gian đến đây trong lúc bận rộn…" Giọng nói uy nghiêm vang dội, quanh quẩn khắp hội trường chính.
Nụ cười trên mặt Lục Bình không thay đổi, nhưng ánh mắt lại bắt đầu ngưng tụ lại.
Anh biết rõ, Vinh Tích Triều lên tiếng vào giờ phút này đại biểu cho việc chân chính định ra âm điệu. Sau lời dạo đầu đối phương sẽ nói qua về nội dung của cuộc hội nghị vừa nãy, cũng chính là bao gồm cả đề nghị của anh.
Ánh mắt Lý Ngọc Trân lạnh lùng, ý thức được tầm quan trọng. Cô nhìn Lục tiên sinh một cái, không nhìn ra được cái gì từ trong ánh mắt của đối phương cả, chỉ thấy được một tia ý cười.
Cùng lúc đó, tại các nơi của hội trường.
Trong góc.
Hồng Lâu Ngô gia, Ngô Thì Chương nín thở, ánh mắt dời khỏi người Vinh Tích Triều, nhìn về phía Lục tiên sinh nơi xa.
"Lục tiên sinh sẽ xử lý tốt." Triệu Chính Khiếu đứng ở bên cạnh ông ta, thuận theo ánh mắt của đối phương nhìn về phía Lục tiên sinh, trầm giọng nói.
Ba người Chu gia sóng vai đứng thẳng.
"Ngày đó, tôi có đi cùng Lục tiên sinh đến gặp cha con Vinh gia." Chu Tư Niên lão gia tử ôn hòa nói với hai người bên cạnh.
Tại tầng ba của hội trường chính.
Gia chủ Vinh gia, Vinh Tích Triều đứng ở giữa bậc thang, trước hành lang tầng hai và trước hàng ghế tầng một là hàng loạt danh viện cùng các quyền quý.
"Bên trong hội nghị lần này, Lục tiên sinh đã có một phát hiện, tôi cảm thấy cần phải nói cùng các vị một chút."
Sau lời phát biểu mở màn, Vinh Tích Triều bắt đầu nói về thu hoạch của Xuân Tuần lần này cùng với một số thành quả đạt được trong hội nghị vừa rồi. Không lâu sau, ông ta hơi dừng lại một chút, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Lục Bình trong đám người, khẽ gật đầu với người sau một cái. Ngay sau đó, giọng nói uy nghiêm chợt được đề cao hơn một chút.
Vừa dứt lời, nương theo động tác của Vinh tiên sinh, đông đảo danh viện và phú thương bên trong hội trường chính đều lần lượt tìm theo ánh mắt nhìn về phía người thanh niên kia.
Trên mặt Lục Bình mang theo cười, đối diện với ánh mắt của Vinh tiên sinh, nhẹ nhàng gật đầu.
Cùng lúc đó, trái tim của anh lại lặng lẽ treo lên.
Ở bên cạnh, nhị tiểu thư Vinh gia, Vinh Đạm Nhã tò mò nghiêng đầu sang chỗ khác, hơi hất cằm lên để quan sát sự tồn tại trẻ tuổi thần bí này một lần nữa.
Trong đám người.
Trong một góc hẻo lánh, võng hồng Quách Uyển Oánh với mấy trăm ngàn fans và các danh viện khác đều tò mò nhìn về phía thanh niên thần bí kia. Cô là người thuộc tầng lớp thấp nhất trên chiếc du thuyền này, mà đối phương thì hiển nhiên chính là quyền quý đứng ở đầu ngọn tháp.
------
Dịch: MBMH Translate