Chương 522 Lục Tiên Sinh Lần Này Không Có Giẫm Lên Chân Tôi
Sau khi Lý lão gia tử và chú hai Lý Trọng Thanh qua đời, đây là thời điểm mà Lý Ngọc Trân chân chính trông thấy hi vọng có thể vỗ cánh bay lượn lần nữa. Cho dù là cô thì cũng không khỏi cảm thấy xúc động, hô hấp trở nên hơi gấp rút, làn da trắng nõn nhiễm lên một tầng đỏ ửng. Đôi môi Lý Ngọc Trân khẽ run rẩy, ngay sau đó thấp giọng nói ra.
Tại một bên khác của Lục Bình, nhị tiểu thư Vinh gia Vinh Đạm Nhã nhìn chăm chú một màn này, trên mặt lộ ra nụ cười khiến cho người ta nhìn không thấu.
"Xem đi, tôi đã nói là Lục tiên sinh sẽ ra tay."
Trong đám người, ánh mắt của Triệu Chính Khiếu đảo qua những kẻ cầm đầu Trung Hải, cuối cùng rơi vào trên người gia chủ Cao gia Cao Trường Niên. Ông thu hồi ánh mắt, cười nói với Ngô Thì Chương ở bên cạnh.
"Lục tiên sinh..."
Khắp gương mặt của Ngô Thì Chương đều là vẻ kinh hãi. Cho dù như thế nào cũng không thể nghĩ tới, Lục tiên sinh vậy mà lại thông qua thủ đoạn này để ngăn cản tuyệt cảnh đang treo lơ lửng ở trên đầu bọn họ. Ông cảm thấy không thể tưởng tượng nổi mà thì thầm:
"Rốt cuộc có lai lịch gì?"
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
"Được rồi."
"Tôi không chiếm dụng quá nhiều thời gian của các vị nữa! Sau đây xin mời các vị hãy hưởng thụ một đêm tuyệt vời!" Vinh Tích Triều nở nụ cười, hơi nâng cao giọng.
Ông vừa dứt lời, tiếng vỗ tay vang dội đồng loạt vang lên.
"Lý tiểu thư."
"Không biết tôi có vinh hạnh được mời cô cùng nhảy một điệu hay không?"
Đám danh viện và quyền quý tản ra bốn phía, không ngừng có thân sĩ dắt tay bạn gái đi về phía trung tâm hội trường chính.
Lục Bình mỉm cười, nhìn chăm chú về phía Lý Ngọc Trân, vươn tay phải ra.
Lý Ngọc Trân hơi dừng lại, sau đó môi đỏ cũng khẽ giương lên. Cô duỗi bàn tay mang theo chút ý lạnh ra, đặt vào trong lòng bàn tay Lục Bình.
"Vinh nhị tiểu thư."
"Xin cô hãy chờ một chút."
Lục Bình bỗng nhiên nói với Vinh Đạm Nhã ở bên cạnh. Ánh mắt anh sớm đã chú ý tới động tác của Vinh Đạm Nhã, thế là, trên mặt liền lộ ra nụ cười xán lạn, nói ra ngay trước mặt Lý Ngọc Trân.
Lý Ngọc Trân cười ra tiếng.
"Sợ cái gì?"
"Dù sao chờ du thuyền cập bờ, mình sẽ lên đường chạy trốn!”
"Sóng!"
"Chỉ là cần chút sóng mà thôi!"
"Lục tiên sinh, quả thực là người tiêu sái.”
Hội trường chính.
Các khách mời không khiêu vũ bưng ly rượu đi dạo bốn phía, cuối cùng trao đổi danh thiếp với nhau.
Hành lang tầng hai, Chu Tư Niên lão gia tử nhìn chăm chú khung cảnh dưới lầu, trông thấy Lục tiên sinh chính giữa sân khấu thì cười nói với Thôi Thừa Phương ử bên cạnh.
"Qua lần Xuân Tuần này, danh tiếng của Lục tiên sinh sẽ càng lớn.”
Sau khi nghe thấy lời nói của Vinh tiên sinh, tâm trạng của Thôi Thừa Phương cũng được buông lỏng hơn rất nhiều, có tâm tình nói đùa.
Nói xong, ông ta giơ chén rượu lên: "Bác Chu."
"Ha ha!"
Chu Tư Niên giơ ly rượu trong tay lên, nhẹ nhàng đụng ly, chỉ nghe keng một tiếng, hai người cười rồi cùng nhau uống cạn ly rượu. Bọn họ nhìn về phía dưới lầu, bên trong con ngươi đen trắng rõ ràng phản chiếu hình ảnh của Lục tiên sinh và Lý Ngọc Trân.
"Lần này hình như cũng không tệ lắm?"
Lục Bình kéo vòng eo tinh tế của Lý Ngọc Trân, hơi cúi đầu xuống, đối diện với ánh mắt của đối phương.
Anh nhớ lại rất nhiều chuyện, khóe miệng dương lên.
Ánh mắt Lý Ngọc Trân vẫn lạnh lùng, chú ý tới nụ cười của Lục Bình, môi đỏ giương nhẹ, bình tĩnh nói ra.
Lúc này, giai điệu đi đến cao trào, chỉ thấy Lục Bình đẩy một tay về phía trước, Lý hông eo Ngọc Trân phát lực, thân thể bắt đầu xoay tròn… Cuối cùng, vòng eo nhỏ nhắn nằm ngửa ở trong lồng ngực của Lục Bình.
"Cũng may."
"Lục tiên sinh lần này không có giẫm lên chân tôi."
Điệu nhảy kết thúc, bốn phía vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Lý Ngọc Trân được Lục Bình dắt đi xuống. Sau khi buông tay ra, cô liếc mắt nhìn Lục Bình, trên gương mặt lạnh như băng chợt xuất hiện nụ cười, từ tốn nói.
⚝ ✽ ⚝
Tâm trạng vừa buông lỏng đôi chút của Lục Bình bỗng dưng lại trở nên căng thẳng.
Anh không có trả lời, mà là đi về phía nhị tiểu thư Vinh gia đứng cách đó không xa dưới cái nhìn chăm chú của mọi người. Cô mặc một bộ váy dài màu đen theo phong cách Baroque, trước gương mặt trắng trẻo thanh tú chính là một tấm vải trắng mỏng.
"Vinh tiểu thư."
"Không biết Lục mỗ có thể có vinh hạnh này hay không?"
Ánh mắt Lục Bình không ngừng dò xét bốn phía, sau đó nhìn về phía Vinh Đạm Nhã, vươn tay ra.
"Tôi vì chờ Lục tiên sinh mà đã từ chối tất cả thanh niên tài tuấn đó." Vinh Đạm Nhã cười tủm tỉm đáp.
"Vinh tiểu thư."
"Nếu như giẫm lên chân cô thì xin cô hãy lượng thứ cho. Nói thực thì tôi cũng không thường xuyên các hoạt động như này cho lắm."
Lục Bình vòng tay qua eo Vinh Đạm Nhã, ngửi được một mùi thơm khác với mùi trên người Lý Ngọc Trân. Anh ghé vào tai đối phương, khẽ cười nói.
Vinh Đạm Nhã nghe vậy, lúc này cười ra tiếng, chỉ cảm thấy Lục tiên sinh là một người thú vị.
Đến cấp độ như bọn họ, lễ nghi đều được huấn luyện từ nhỏ, tại sao có thể để cho chuyện giẫm lên chân xảy ra được chứ?
"Lục tiên sinh, tôi có thể nhịn được!" Vinh Đạm Nhã đáp lại.
------
Dịch: MBMH Translate