Chương 523 Lần Nữa Chạy Trốn!
Thậm chí ngón chân như ngọc bên trong giày cao gót thủy tinh dưới lớp váy dài trang nhã màu đen còn nghịch ngợm nhảy lên.
Điệu nhảy tiếp tục.
Lục Bình cười thoải mái, ánh mắt đảo quanh đám danh viện quyền quý bốn phía. Anh cảm nhận được từng ánh mắt chú ý tới, có chút hưởng thụ, có chút không nỡ… Đủ loại phồn hoa này sẽ không còn liên quan gì tới anh nữa sau khi xuống thuyền.
Không đợi anh tiếp tục cảm khái, nụ cười trên gương mặt đột nhiên cứng lại. Cùng lúc đó, trong ánh mắt của Vinh Đạm Nhã lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó, gương mặt trắng nõn phía sau mạng che mặt lập tức đỏ lên với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được. Trong lòng Lục Bình cảm thấy xấu hổ, nhưng vẫn âm thầm dời giày da đang giẫm ở trên mu bàn chân của Vinh Đạm Nhã đi chỗ khác.
Ẩn sau chiếc váy dài, những ngón chân tinh xảo của Vinh Đạm Nhã nhanh chóng sưng lên. Cô khẽ hé miệng, nhưng từ đầu đến cuối lại không nói lời nào.
⚝ ✽ ⚝
Du thuyền Thánh Ca Hải Dương, tại hội trường chính.
Trong các vị khách mời đông đúc, ánh mắt của võng hồng Quách Uyển Oánh nhìn nhìn chằm chằm về phía Lục tiên sinh. Người này chính là tiêu điểm và tồn tại trung tâm trong những trường hợp như này. Trong đầu của cô đột nhiên hiện ra một suy nghĩ điên cuồng, nhịp tim bắt đầu gia tăng, hơi thở cũng bắt đầu trở nên gấp gáp.
Thời gian không ngừng trôi qua.
Cô chú ý tới Lục tiên sinh dắt nhị tiểu thư Vinh gia rời khỏi sân khấu. Cô hít sâu một hơi, sau đó kiên trì bước nhanh đi tới trước mặt Lục tiên sinh. Vào lúc đứng ở trước mặt Lục tiên sinh, Quách Uyển Oánh nhạy cảm phát hiện được, có quá nhiều tầm mắt rơi vào trên người mình.
Cô khẩn trương, nhưng cũng rất thích loại cảm giác được chú ý như này!
"Xin hỏi, có chuyện gì không?" Lục Bình tò mò nhìn về phía cô gái này, ôn hòa hỏi.
"Lục… Lục tiên sinh!"
Quách Uyển Oánh chỉ cảm thấy mình chưa bao giờ khẩn trương như vậy, gương mặt đỏ bừng, trên trán không ngừng rịn ra mồ hôi. Cô cảm thấy chân mình có chút như nhũn ra. Trong vòng tròn sinh hoạt của mình, Quách Uyển Oánh hoàn toàn xứng với cái danh nữ thần cao lãnh. Nhưng trên du thuyền Thánh Ca Hải Dương, đứng trước mặt nhân vật hàng đầu như Lục tiên sinh, cô cảm thấy mình giống như là một cô bé lọ lem.
"Hả?"
"Tôi… Tôi muốn được khiêu vũ cùng ngài!" Quách Uyển Oánh khẩn trương nói ra.
"Được thôi."
"Nhưng mà cô phải chú ý.
Tôi vừa giẫm phải chân vị tiểu thư xinh đẹp này, nếu cô không sợ thì không có vấn đề gì cả." Lục Bình ôn hòa cười nói.
Kích động!
Hưng phấn!
Thậm chí, thân thể đều đang run rẩy, dòng máu cực nóng đang chảy xuôi dưới làn da trắng nõn. Lúc được Lục tiên sinh dẫn về phía sân khấu, lúc được ánh mắt của toàn trường chú ý tới, cô gái võng hồng xuất thân phổ thông này cảm thấy mình như sắp đạt tới đỉnh cao.
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
Ngày hôm sau.
Thánh Ca Hải Dương bị trì hoãn ở trên đường đi một lúc, lúc tới gần cảng quốc tế Trung Hải thì đã là chín giờ tối.
Lục Bình đứng trước boong thuyền dành riêng cho vọng tộc.
Anh đặt tay lên lan can, phía dưới, các danh viện và quyền quý đều lần lượt bước ra khỏi phòng của mình rồi đứng ở trước boong thuyền chung. Bọn họ đón gió biển, nhìn chăm chú về phía ánh đèn của thành phố không ngủ ở nơi xa. Trong tầm mắt của bọn họ, tòa thành thị kia dưới bóng đêm đẹp đến kinh tâm động phách, tinh mỹ tuyệt luân!
"Cuối cùng cũng tới." Lục Bình thì thầm.
Trong mấy ngày ở trên thuyền, anh đã phải chịu áp lực cực lớn, ngay cả ngủ đều không có ngày nào có thể ngủ ngon. Thậm chí, trong lúc đang ngủ, anh đều sợ hãi bản thân mình sẽ nói ra điều gì đó làm bại lộ mọi chuyện.
"Đợi chút nữa xuống thuyền, đồng thời tách ra khỏi đám người Đinh Thanh, mình sẽ nghĩ biện pháp rời đi, đi theo bốn lộ trình đã định và rời khỏi Trung Hải trước mười hai giờ."
"Đã đến thời điểm này rồi…"
"Tuyến đường hàng không đoán chừng đã không còn an toàn, chọn đường biển vậy, trước cứ tới Đông Nam Á, chuyển tuyến tại Đông Nam Á rồi bay đến châu u. Mình nhất định phải rửa và chuyển 300 triệu kia vào trong vòng tài chính châu u."
Đầu ngón tay không ngừng gõ gõ lan can, Lục Bình cuối cùng cũng đã sắp xếp xong kế hoạch cho mình.
Trong bóng đêm, vào lúc 9 giờ 30, du thuyền Thánh Ca Hải Dương cập bờ.
Lục Bình dẫn đội ngũ dưới tay mình xuống thuyền sớm, sau đó ngồi vào đội xe.
Chiếc xe con màu đen bình ổn chạy về nơi xa, sau đó lần lượt tách ra tại các giao lộ khác biệt…
Khi xe của Lục Bình lái vào một tầng hầm gara để chuẩn bị thay đổi xe thì Lục Bình chợt mở mắt ra, sau đó nói với Đinh Thanh đang ngồi ở phía trước ghế lái: "Các người cứ lái đi dựa theo kế hoạch."
"Tôi sẽ xuống xe ở chỗ này."
"Vâng!" Đinh Thanh không có hỏi nhiều, chỉ cung kính đáp lời.
------
Dịch: MBMH Translate