Chương 524 Phát Hiện Của Lục Bình!
"Hô!"
"Hô!"
"Cũng may, cũng may!"
"Còn ở đây!"
Trung Hải.
Trong bóng đêm.
Lục Bình xông vào một tầng hầm gara, tìm được một chiếc Mazda màu đen ở trong góc. Anh thả chậm hô hấp, nuốt xuống một ngụm nước bọt, thả nhẹ bước chân đi vòng quanh xe một vòng.
Anh đưa tay kéo cửa xe, cửa xe không khóa trực tiếp mở ra… ‘Phanh’ một tiếng, cửa xe được đóng lại, trong xe bắt đầu trở nên mờ tối. Anh đưa tay lấy một chiếc túi xách đen từ phía sau nệm xe, nhanh chóng kéo khóa kéo, lục lọi trong túi, quần áo, khẩu trang, còn có chìa khóa xe. Anh thay đổi quần áo ở trong xe, cầm chìa khóa xe rồi bò về phía ghế lái.
Bởi vì không gian chật chội và không khí không lưu thông, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi mà trên trán Lục Bình đã bị mồ hôi thấm ướt.
Chìa khóa được cắm vào lỗ.
Lục Bình không trực tiếp khởi động xe, thân thể anh hơi dựa vào phía sau, ngẩng đầu lên rồi tựa vào phía sau. Những trải nghiệm ở trên du thuyền Thánh Ca Hải Dương bắt đầu hiện lên trong đầu như đèn kéo quân.
Trong khoảng thời gian đó, có lúc anh cảm thấy như muốn mạng, nhiều lần cảm xúc đều sắp sụp đổ, cảm giác không chịu được. Nhưng sau khi đã xông qua được, Lục Bình lại bắt đầu cảm thấy hưởng thụ, đắm chìm ở trong thời khắc đối diện với sinh tử và adrenaline tăng vọt kia! Được đám người quyền quý và danh viện chú ý, khiêu vũ dưới cái nhìn năm chú của mọi người…
"Mẹ kiếp!"
"XXX mẹ hắn!"
"Đây mới gọi là cuộc sống!"
Lục Bình nhếch nhếch miệng, nặng nề vỗ vỗ tay lái.
Nhưng mà, hiện tại đã không còn biện pháp. Mọi chuyện huyên náo càng lúc càng lớn, trong giá sách lại không thể đổi mới được tình báo, nếu như lưu lại thì vô luận như thế nào đều sẽ là cái chết.
Lục Bình tặc lưỡi, cảm thấy yết hầu có chút ngứa. Anh xoay người, lấy điếu xì gà mang xuống từ trên du thuyền từ đống quần áo ở phía sau. Trong hai ngày này, anh đã phải gánh chịu áp lực quá lớn, không có cảm giác như khi ở trên đất liền, sau khi trở lại căn nhà thuê chung liền có thể tùy ý biểu hiện ra một mặt chật vật sợ hãi của bản thân. Nhưng khi ở trên du thuyền lại không được, cho dù là ở trong phòng riêng thì cũng phải chống đỡ biểu hiện ra dáng vẻ bình tĩnh và thong dong… Không có chỗ phát tiết, chỉ có thể hút thuốc, không ngừng hút thuốc!
Không đến mấy ngày, vậy mà lại khiến cho Lục Bình sinh ra cảm giác nghiện thuốc không nhẹ.
Lạch cạch ——
Lạch cạch ——
Ngọn lửa ánh lên gương mặt thanh tú của Lục Bình.
Anh hít một hơi thật sâu, cảm nhận được mùi thơm nồng đậm cùng sự thỏa mãn. Anh khẽ hạ cửa sổ xuống một chút, để cho làn khói bay ra ngoài cửa sổ xe.
Lục Bình suy nghĩ, lấy điện thoại di động ra, màn hình sáng lên, tin nhắn Wechat không ngừng hiện lên:
[ Anh Bình ! ]
[ Anh Bình! ]
[ Con mèo cuộn tròn ngây thơ. jpg]
[ Anh Bình, anh chừng nào thì trở về vậy? ]
[ Anh Đại Thạch nói rạng sáng nay sẽ về đến, buổi sáng ngày mai liền có thể đi làm! ]
….
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
Tin nhắn không ngừng hiện lên.
Lục Bình chưa trả lời, bạn gái Trương Oánh Oánh cũng không thèm để ý, không ngừng nhắn tin. Trong từng câu từng chữ đều thể hiện sự nhớ nhung của mình đối với bạn trai.
Rất nhanh, đầu ngón tay lướt đến tin nhắn cuối cùng, chỉ còn lại một câu:
[ Anh Bình! Em nhớ anh lắm, anh phải trở về nhanh một chút đó nha! Nháy mắt ngây thơ. jpg]
Lục Bình bình tĩnh đọc tin nhắn, sau đó lại hút một hơi xì gà, không có ý định trả lời. Chờ sau khi anh chạy trốn, tất cả những thứ này đều không còn quan hệ gì với anh nữa.
Ting!
Đúng lúc này lại có một tin nhắn hiện lên. Lần này là tin nhắn của Cố Đại Thạch:
[ A Bình, tôi còn mấy giờ nữa là về Trung Hải. Cậu chừng nào thì trở về? ]
[ Lần này mệt mỏi thì mệt mỏi, nhưng thu hoạch không ít! Đáng giá! ]
[ A Bình, chờ sau khi trở về, chúng ta đi ăn một bữa thật ngon đi, lại đến quán game chơi một ngày. Lần này tôi sẽ dùng Bát Thần nghiền ép cậu! ]
Lục Bình đọc xong từng tin nhắn. Anh cong ngón tay, lướt lướt lên phía trên, đọc lại lịch sử trò chuyện trước đó.
"Ai!" Lục Bình thở dài một cái.
Lần này là thật sự phải chạy trốn, anh bị đẩy lên sân khấu ở trên du thuyền, hôm nay xuống thuyền, ngày mai dáng vẻ của anh sẽ triệt để xuất hiện ở trước mặt đám quyền quý. Mặc dù không thể chụp ảnh, nhưng mà ngay cả anh đều có thủ hạ như chú Lê, huống chi là những tồn tại này?
Nghĩ đến đây, con ngươi Lục Bình chợt ngưng tụ lại, giấu đi cảm xúc ở sâu trong đáy mắt, ánh mắt trở nên băng lãnh mà lãnh đạm.
Ngón cái dùng sức đè ở phía trước nút tắt máy!
Ánh sáng màn hình điện thoại di động lập tức đen ngòm…
Lấy khe thẻ ra, sim bắn ra. Chỉ nghe thấy một tiếng két, sim kẹt tại đầu ngón tay Lục Bình phân thành hai nửa…. sau đó hai nửa còn lại tiếp tục vỡ vụn!
Oanh ——
Liếc mắt nhìn thời gian, đã là mười giờ hơn.
Giày da dẫm lên chân ga, tiếng động cơ vang lên. Xe con màu đen lái ra khỏi tầng hầm ga ra.
------
Dịch: MBMH Translate