← Quay lại trang sách

Chương 526 Tình Báo Cơ Mật Màu Đỏ!

Vòng xoáy sắp lan tràn và quét sạch toàn bộ thế giới đang nổi lên!

Thế gia xem mạng người như cỏ rác!

Vọng tộc mới bị xâm nhiễm!

Khoa học kỹ thuật bên trong thế giới xanh xám và dược phẩm vĩnh sinh!

Thế lực chiếm giữ vương tọa trên bầu trời này khiến cho tất cả những người khát vọng vào thế giới mới đều trở nên tuyệt vọng! Run rẩy! Giống như là đứng trước bóng tối vô biên vô hạn, giơ cao một ngọn đuốc yếu ớt!

Thư ký rời khỏi văn phòng.

"Tôi tin tưởng!"

"Tôi tin tưởng vào thế giới mới kia!"

Thanh niên Q với cái đầu ổ gà, mắt đầy quầng thâm vô cùng kiên định. Lời nói của vị tiên sinh kia vang lên ở bên tai tựa như là‌ tín ngưỡng.

"Bắt đầu từ hôm nay, cậu là Q, chỉ ở phía dưới tôi."

"Q."

"Tại sao? Tại sao ánh mặt trời không thể xuyên qua được bóng tối vĩnh cửu, thế gia môn phiệt sớm nên bị quét dọn, các tổ chức bên trong thế giới đều coi phần lớn thế giới là sâu kiến súc sinh."

"Tôi đã đứng tại vị trí này."

"Tôi muốn thay đổi tất cả mọi thứ."

⚝ ✽ ⚝

"Sư phụ Diệp."

Tại bến cảng quốc tế Ngô Tùng, Trung Hải, cạnh du thuyền Thánh Ca Hải Dương.

Gia chủ Vinh gia, Vinh Tích Triều cùng lão gia tử Vinh Khánh Nguyên ngồi vào trong chủ xe, cùng ngồi vào trong xe với bọn họ còn có một lão già tóc bạc trắng mặc áo choàng màu đen. Lão giả mặc dù đã lớn tuổi, nhưng làn da lại rất tốt, trơn bóng tựa như là da của trẻ nhỏ vậy. Đôi mắt rất linh động, có thần, hoàn toàn không giống như là dáng vẻ của một người ở độ tuổi này.

Vinh Tích Triều tôn kính nhìn về phía lão giả, gọi một tiếng. Sau khi hơi dừng lại, ông ta tiếp tục nói: "Ngài cảm thấy vị Lục tiên sinh kia thế nào?"

"Lục tiên sinh?" Ông lão được gọi là sư phụ Diệp lên tiếng nhưng không có trực ‌tiếp đáp lại.

Sư phụ Diệp lộ ra vẻ suy ngẫm, ông nhớ lại những quan sát của mình đối với vị Lục tiên sinh này lúc còn ở trên du thuyền. Ông là người chấp chưởng cao nhất của toàn bộ hệ thống bảo an Vinh gia, cũng là người phụ trách an toàn cho Thánh Ca Hải Dương. Lúc ở trên du thuyền, ông đã nhận được một ủy thác của Vinh‌ Tích Triều.

"Rất thú vị."

Lúc ở sảnh số 1 của Như Ý Phường, ông ngồi tại phòng quan sát, nhìn chăm chú Lục tiên sinh.

Lúc bắt đầu ván bài, ông đã vô tình đi qua bên cạnh, lỗ tai lắc lư, mơ hồ nghe thấy nhịp tim kịch liệt của đối phương.

Trong hội nghị bàn tròn, ông đã ẩn thân ở trong gian phòng, chú ý đến biến hóa rất nhỏ của đối phương.

Sư phụ Diệp có quyền hạn rất cao tại Vinh gia.

Ông có thể lật xem hơn 90% kho tình báo của Vinh gia, cũng bởi vậy mà ông có đọc qua về tình báo liên quan tới Lục tiên sinh.

Bao vây!

Tương phản!

Sư phụ Diệp cân nhắc từ ngữ, đối diện với ánh mắt của hai người đứng đầu Vinh gia, sau đó đưa ra một lời hình dung chung chung. Sau đó, ánh mắt của ông trở nên thâm thúy, gương mặt mang theo nụ cười, tiếp tục nói:

"Lục tiên sinh hoàn toàn không đơn giản như những gì mà chúng ta nhìn thấy."

Dựa vào hàng loạt hành động do Lục tiên sinh thúc đẩy, còn có kết quả thắng lợi sau đó, sư phụ Diệp là một người cẩn thận, chỉ có thể nói như vậy thì mới sẽ không phạm sai lầm.

"Còn cần tiếp tục xem xem xét."

Nghe thấy lời nói của sư phụ Diệp, Vinh Tích Triều và Vinh Khánh Nguyên liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.

Mấy tháng này, Lục tiên sinh đã gây nên sóng to gió lớn tại Trung Hải, sao có thể đơn giản cho được? Vậy sự thật mà đối phương cất giấu sẽ là như thế nào?

"Lục tiên sinh ở độ tuổi này lại có thể sâu đến trình độ này, thật sự là không biết, thế lực phía sau đối phương rốt cuộc đã làm những gì." Sau một hồi, Vinh Tích Triều cảm khái nói.

⚝ ✽ ⚝

Trong bóng đêm, một bên khác.

Một đoàn xe màu đen đang lao nhanh trên đường.

Tống Tử Văn dựa người ra sau, nữ thư ký trẻ tuổi nửa quỳ trước người. Sắc mặt anh ta vô cùng bình tĩnh, không vui không buồn, nghe giọng nói của cha mình vang lên trong điện thoại:

"Cha sẽ tự mình nói chuyện điện thoại với Vinh Tích Triều."

"Mối quan hệ giữa Vinh gia và vị Lục tiên sinh kia chỉ dừng lại ở đây. Giấu động tác ở dưới mặt nước, làm việc dựa theo quy tắc của Vinh gia."

"Gia tộc sẽ tiếp tục buông lỏng quyền hạn cho con. Ngô gia, Cao gia, còn có Kiều gia sẽ tạm thời nhẫn nhịn lại và xem con như một khẩu súng. Chuyện con cần làm chính là phá nát khẩu súng của bọn họ, không phải là chuyện xấu."

"Con đã biết."

⚝ ✽ ⚝

"Không phải chứ?"

Lục Bình chậc chậc lưỡi, nuốt xuống một ngụm nước ‌bọt. Anh đột nhiên đứng lên, đứng ở trước gương, xác định ngay cả mũ trùm, khẩu trang, kính mắt đều đeo chỉnh tề rồi mới đi tới trước cửa. Một tiếng két vang lên, cửa bị đẩy ra.

Ngoài phòng, bảo an mặt không biểu tình đứng thẳng ở một trái một phải. Các nơi trên tàu hàng đều là như thế.

"Các người không cần đi theo tôi."

"Bảo toàn bộ bảo an đưa mắt nhìn ra bên ngoài." Giọng nói của Lục Bình lạnh như băng.

"Vâng!" Đội trưởng với dáng người cao lớn cao giọng đáp.

------

Dịch: MBMH Translate