Chương 527 Một Kho Tình Báo!
Nói xong, Lục Bình đi về phía kho hàng của tàu hàng. Ở trong kho hàng, sau khi xác nhận bốn phía không có ánh mắt thăm dò nào, anh dán bàn tay vào trước một rương hàng, đồng thời khép đôi mắt lại, trong đầu phác hoạ ra một không gian ba chiều của những chiếc rương đựng đồ.
Suy nghĩ ập đến.
Quả nhiên, những nhắc nhở tới từ trong bóng tối lại lần nữa bắt đầu hỏi thăm.
"Đúng vậy!" Trái tim Lục Bình bắt đầu đập kịch liệt, đáp lại không chút do dự.
Làm xong những chuyện này, Lục Bình vẫn còn duy trì động tác dán lòng bàn tay ở trước rương hàng. Thật lâu sau, anh mới thả lỏng người. Lục Bình nhếch miệng, nhìn về phía xung quanh vẫn im ắng như cũ, không có chút biến hóa nào.
"Còn hai mươi phút nữa là tới mười hai giờ."
"Cấp tình báo cơ mật được đề cao, lượng tin tức cũng đang không ngừng tăng trưởng. Trong mấy ngày qua, mình đã thử qua tất cả ngăn tủ, thậm chí là tủ lạnh đều thiết lập thành cứ điểm đổi mới tình báo."
“Nhưng không gian lớn nhất chẳng qua cũng chỉ là tủ quần áo."
"Không biết liệu có phải là loại khả năng này hay không? Lượng tin tức của tình báo cơ mật màu đỏ còn vượt xa kích cỡ của tủ quần áo?"
"Cho nên…"
"Cho nên trong mấy ngày qua mình mới không thể đổi mới được tình báo! Con mẹ nó chứ, chính là bởi vì không gian không đủ?"
"Dưới đèn thì tối?'
"Liệu có thật sự là dưới đèn thì tối không?"
Lục Bình liên tưởng đến khả năng này.
Anh ngồi xuống dựa vào trước kho hàng, cứ như vậy mà lẳng lặng chờ đợi.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Hai mươi phút ngắn ngủi nhưng lại cảm giác dài dằng dặc.
Lục Bình liếc nhìn thời gian, tiếp tục ngồi một hồi. Anh ngẩng đầu, nhìn về phía mặt trăng treo ở trên bầu trời đêm, lại xuyên qua khe hở nhìn về phía dòng sông mờ ảo.
Anh hít một hơi thật sâu, đứng lên, đi vào bên trong kho hàng, đưa tay bắt lấy tay cầm cửa, chỉ nghe thấy một tiếng cạch, dùng sức mở kho hàng ra!
Mượn nhờ ánh trăng, Lục Bình mở to hai mắt.
Sắc mặt anh đỏ lên!
Người phụ trách bảo vệ cho vị khách thần bí, đội trưởng đội bảo an trên chuyến tàu này tên là Tào Kim. Thuở nhỏ được Tào Môn thu dưỡng, là tâm phúc do Đinh Thanh lựa chọn ra sau khi lên nắm quyền.
Bên trong màn đêm.
Tiếng lạch cạch trong kho hàng lộ ra một cách vô cùng rõ ràng.
Vẻ Tào Kim không biểu tình, giống như là không nghe thấy gì cả. Anh ta mặc áo da, đi ủng quân đội, canh giữ ở bên ngoài kho hàng- nơi mà vị khách thần bí kia vừa mới đi vào.
Anh ta đi tới đi lui mấy bước, ánh mắt sắc bén liếc nhìn về phía các thủ hạ đóng quân tại các vị trí khác nhau trên tàu vận chuyển hàng hóa. Tất cả thủ hạ đều làm theo sự phân phó của vị khách kia, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài tàu.
Đúng lúc này, một tiếng lạch cạch vang lên, cách đó không xa, một thanh niên đầu đinh trong miệng ngậm một cây tăm hơi chuyển động đầu, sau một lúc lâu về sau, đối phương vẫn là muốn nhìn lại theo hướng âm thanh truyền đến.
Tào Kim sầm mặt lại, cất bước về phía đối phương.
Còn chưa đến gần, tay đã sờ về phía bên hông. Chỉ nghe một tiếng cạch, khẩu súng màu đen lạnh như băng bị móc ra, thẳng tắp đè vào trước đầu thanh niên!
"Cậu muốn chết?!" Trên trán Tào Kim nổi đầy gân xanh, giống như là dã thú gầm thét nhưng lại cố gắng đè thấp sự gào thét.
"Thủ…Thủ lĩnh." Thanh niên đầu đinh sợ hãi nói.
"Muốn chết tôi hiện tại có thể tiễn cậu một đoạn đường, không cần liên lụy đến những người anh em khác!" Tào Kim tiếp tục tức giận nói.
Trước khi bắt đầu nhiệm vụ lần này, phía trên đã không ngừng cường điệu tầm quan trọng của nó, ranh giới cơ bản nhất trong đó chính là tính bảo mật, tuyệt không thể nhìn trộm vị khách kia. Nếu như xảy ra vấn đề thì thậm chí có thể ảnh hưởng tới tính mạng của cả đội ngũ vận chuyển.
"Tôi sai rồi thủ lĩnh!"
"Thủ lĩnh!"
"Tôi sai rồi!"
Thanh niên đầu đinh phản ứng lại, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, thân thể không ngừng run rẩy, miệng thì không ngừng cầu khẩn.
"Giao khẩu súng ra, nghiêm túc đứng chờ cho đến trước khi xuống thuyền cho tôi."
"Sau khi xác nhận không có sơ suất gì sẽ thả cho cậu một mạng.” Tào Kim trầm giọng nói ra.
Nói xong, anh ta liền sờ về phía bên hông người thanh niên, lấy hết toàn bộ trang bị vũ khí trên người đối phương.
⚝ ✽ ⚝
"Cho nên…"
"Con mẹ nó chứ, lại chậm trễ vô ích lâu như vậy?"
"Thật ra tình báo vẫn luôn ở đó, chỉ là bởi vì không gian không đủ?!"
"Mình đúng thật là ngu ngốc!"
Một lúc sau, Lục Bình hồi thần lại, bắt đầu thở dốc, cảm xúc trên mặt lập tức trở nên dở khóc dở cười.
Nhưng mà cũng không thể hoàn toàn trách bản thân được. Phần tình báo cơ mật màu trắng trong giá sách chỉ có độ dày là một tệp, cho dù độ dày của tình báo cơ mật màu vàng hoặc là tình báo cơ mật màu cam không ngừng gia tăng, nhưng cũng không thể đoán được tình báo màu đỏ lại có thể đạt tới trình độ này!
Lục Bình nhìn về phía kho hàng trước mặt.
------
Dịch: MBMH Translate