Chương 528 Chú Ý Về Độ Bảo Mật
Kho hàng này dài khoảng chừng 12 mét, rộng 2.33 mét, cao khoảng 2.15 mét. Tổng thể tích ước chừng sáu mươi lăm mét khối, nhưng tình báo cơ mật màu đỏ đổi mới ra vậy mà lại chiếm hết hai phần ba kho hàng.
"Thật đúng là chu đáo."
"Ngay cả tủ tình báo đều được hiện thực hóa."
Ở giữa kho hàng có một lối đi nhỏ, hai bên trái phải đều là tủ tình báo với chất liệu nhìn không ra.
Lục Bình cất bước đi vào, mượn ánh sáng yếu ớt nhìn về phía những dãy tình báo san sát nối tiếp kia. Anh tiện tay mở một phần tài liệu ra, khắc sâu vào tầm mắt xác thực là một mảnh màu đỏ sậm.
Lục Bình rút tư liệu ra, ánh mắt lướt qua, tiếp tục thả lại chỗ cũ, sau đó lại rút ra một phần khác… Lục Bình nhanh chóng đi qua, không ngừng liếc nhìn, lông mi càng ngày càng nhíu chặt.
"Tình báo cơ mật màu trắng và màu vàng liên quan tới các cá nhân có giá trị tài sản từ mấy tỷ đến mấy chục tỷ."
"Tình báo cơ mật màu cam thì liên quan đến cả một gia tộc, bao gồm tin tức của mỗi một thành viên trong gia tộc."
"Mà đây là tình báo cơ mật màu đỏ."
Lục Bình thả tư liệu trong tay xuống.
Anh dựa vào ngăn tủ, ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc: "Sự kiện!"
"Tình báo cơ mật màu đỏ ghi chép về sự kiện của một bên! Bao gồm tất cả chi tiết, quá trình, tư liệu của mỗi một thành viên tham dự ở trong sự kiện đó…"
"Cơ mật màu đỏ là sự kiện!"
Lục Bình dùng tay che đầu. Anh vừa rồi mới chỉ nhìn qua đơn giản mấy phần tài liệu, nhưng từ trong những câu chữ mơ hồ đều khiến cho anh cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
"Hay là… cứ tiếp tục chạy trốn đi?" Lục Bình không ngừng thở dốc, thấp giọng thì thầm.
Hồi lâu sau.
Một tay Lục Bình cắm ở trong túi, đi ra khỏi kho hàng, xuyên qua các thùng hàng xếp chồng chất, đi ra bên ngoài, ánh mắt nhìn về phía bảo an vận chuyển ở phía đối diện.
"Chuyển hướng, cập bến ở bến cảng gần nhất." Anh nhìn về phía người đàn ông trung niên cao lớn, trầm giọng nói.
"Vâng!" Người đàn ông trung niên nghiêm túc đáp lại.
"Còn bao lâu nữa." Lục Bình làm bộ đi vào trong phòng, không đi được mấy bước liền dừng lại, nhìn về phía người đàn ông rồi hỏi.
"Hiện tại chuyển hướng đến cảng Chu Sơn, chắc là cần khoảng ba giờ."
"Ừm." Lục Bình lên tiếng.
Ba giờ sáng, màn đêm đã sớm trở nên đen kịt, đưa tay không thấy được năm ngón. Tàu chở hàng cập cảng Chu Sơn, Lục Bình ngồi ở phòng thuyền trưởng, thân thể dựa vào phía sau, hai chân bắt chéo. Đội trưởng đội vận chuyển Tào Kim thì đứng ở phía sau anh.
"Để tất cả đội viên rời đi, ba mươi phút sau quay về đơn vị." Lục Bình tiếp tục nói.
"Vâng!"
Tào Kim cố nén sự nghi ngờ trong lòng, sau khi đáp lại liền nhanh chóng chạy ra ngoài phòng thuyền trưởng. Tay Lục Bình chống cằm, đầu ngón tay ấn mở từng hình ảnh giám sát, nhìn thấy tất cả đội viên nhanh chóng hòa mình vào trong bóng đêm sau khi tàu vận chuyển hàng hóa cập bờ.
Lục Bình đưa tay điều khiển con chuột, xóa bỏ tất cả hình ảnh theo dõi, sau đó cứ ngồi như vậy. Anh nhất định phải tìm một cái cớ cho việc đổi mới tình báo lần này, hoặc có thể nói là cái cớ cho việc mình xuất hành lần này.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Ba mươi phút qua đi, mọi người quay về đơn vị.
"Về cảng Trung Hải." Lục Bình đi ra khỏi phòng thuyền trưởng, nói với Tào Kim.
⚝ ✽ ⚝
"Đinh Thanh."
"Là tôi."
Lục Bình trở lại khoang thuyền sinh hoạt thường ngày.
Lục Bình ngồi ở trước ghế sô pha, ánh mắt lấp lóe một hồi. Anh lấy chiếc điện thoại vệ tinh ra rồi bấm gọi ra ngoài. Điện thoại con vang lên một tiếng liền được nghe máy, anh bình tĩnh nói.
"Lục tiên sinh, ngài cứ phân phó." Đinh Thanh đã sớm ngủ thiếp đi. Anh có thiết lập chuông báo đặc biệt dành riêng cho Lục tiên sinh. Thân thể lập tức ngồi dậy, tay vuốt vuốt huyệt thái dương, trầm giọng đáp lại.
"Người đi trên bốn tuyến đường kia… là tôi." Lục Bình hơi dừng lại, đáp lại.
Nghe thấy câu nói này, Đinh Thanh lập tức bắt đầu thở dốc, con ngươi kịch liệt co vào.
"Trong tổ chức có một nhóm tình báo quan trọng, cần tôi tự mình xem xét."
"Hiện tại, tôi đang trên đường trở về."
Lục Bình dường như đã phát hiện ra sự thay đổi của Đinh Thanh, thậm chí là đoán được một chút suy nghĩ của đối phương. Sự căng cứng trong lòng buông lỏng đôi chút, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên. Anh không có tiếp tục kéo dài nữa, mà là mỉm cười tiếp lời.
Lượng tin tức của tình báo cơ mật màu đỏ quá nhiều, điều này có nghĩa là anh không thể tự mình xử lý giống như là những tình báo trong giá sách trước đó nữa.
Anh nhất định phải thông qua một số người đáng tin cậy để tiến hành phân loại và quét thông tin trước đã.
"Ba giờ sau, đến bến cảng Trung Hải đón tôi."
"Chú ý về độ bảo mật." Lục Bình tiếp tục nói.
"Vâng!"
"Còn có, trước khi tôi đi làm, tôi cần anh dọn dẹp sạch sẽ đám rệp trong tòa nhà Xuyên Hòa."
Anh đã xuất hiện ở trước sân khấu tại hội trường chính trên du thuyền Thánh Ca Hải Dương.
------
Dịch: MBMH Translate