← Quay lại trang sách

Chương 529 Ngộ Sát!

Nếu như đã đi đến mức độ này, đồng thời lựa chọn trở về, vậy thì chuyện đầu tiên cần làm đó là đảm bảo sự an toàn của bản thân. Thông tin của anh chắc chắn đã xuất hiện ở trước mặt những nội ứng kia, không thể khoan nhượng cho bọn họ xuất hiện trước tầm mắt của mình nữa.

"Tôi đã biết." Đinh Thanh đi xuống giường, vừa thay quần áo vừa đáp lại.

Không lâu sau, hai người cúp điện thoại. Lục Bình đưa tay vò đầu, vừa hưng phấn lại vừa nôn nóng:

"Ai!"

"Nhiều tình báo như vậy, mình cũng không biết làm thế nào để ghi nhớ nữa!"

"Thanh gia."

"Lợi Quân."

Tầng hầm gara.

Viên Lợi Quân mặc một chiếc áo khoác da màu đen, mở cửa chiếc Passat cũ nát của mình ra. Chỉ nghe một tiếng phanh, cửa xe bị đóng lại. Ánh mắt Viên Lợi Quân đảo qua bốn phái —— dưới ánh đèn lạnh lẽo trong gara, các nhân viên bảo an mặc đồ đen đứng gác ở các nơi, giữa các bảo an là một chiếc xe Mercedes-benz màu đen.

Anh bước về phía chiếc Mercedes-benz, kéo cửa lái phụ ra rồi ngồi xuống. Anh nhìn về phía Đinh Thanh qua kính chiếu hậu, cung kính kêu.

"Đây là thông tin của những nhân viên vừa mới gia nhập vào Xuyên Hòa trong tháng trước."

"Để bọn họ rời đi đi."

"Lục tiên sinh không cho phép lưu lại."

Đinh Thanh ngẩng đầu, đưa ra một túi tài liệu thật‌ dày rồi trầm giọng nói: "Có thể chủ động rời đi thì để bọn họ chủ động rời đi. Nếu như không muốn…"

"Anh biết làm thế nào.”

"Vâng!" Vẻ mặt Viên Lợi Quân không biểu tình, trầm giọng đáp.

"Ngoài ra, dọn dẹp luôn đám rệp tụ tập ở bên ngoài căn nhà thuê chung của Lục tiên sinh đi. Nếu không phải là do Lục tiên sinh phân phó, tôi đã sớm không thể chịu đựng được bọn họ rồi."

"Đây là tư liệu của bọn họ. Đám người này rồng rắn lẫn lộn, có không ít là đều là thế lực cấp vọng tộc, nhưng anh không cần sợ bọn chúng, bọn họ chắc chắn sẽ cho Lục tiên sinh mặt mũi. Không cho cũng không cần khách sáo, tôi sẽ phái thêm một đội ngũ đi theo anh."

Đinh Thanh lại đưa ra một túi tài liệu khác, bình tĩnh nói. Nói xong, anh không còn nói thêm gì nữa.

Viên Lợi Quân lên tiếng đáp lại, liền đẩy cửa đi ra ngoài. Anh cầm hai túi tài liệu, trang nghiêm đứng ở trước xe.

"Đi thôi, đến cảng Trung Hải."

"Chú ý, đừng để bị bám theo." Đinh Thanh thu hồi ánh mắt, giọng nói có chút khàn khàn vang lên.

Xe khởi động, Viên Lợi Quân hơi khom người xuống. Từ lúc biết được chuyện chị dâu và cháu gái là do chính mình hại chết, anh liền thành thanh đao sắc bén nhất trong tay Đinh Thanh, trong lòng của anh thậm chí còn có ý định muốn chết.

Không lâu sau.

Sau khi Đinh Thanh ra lệnh, chiếc Mercedes-benz màu đen nhanh chóng lao ra khỏi hầm để xe rồi biến mất. Từng nhân viên bảo an áo đen bốn phía cấp tốc rời đi như là nước chảy. Viên Lợi Quân thu hồi ánh mắt, ngồi trở lại trong xe. Anh mở khóa cuộn dây phía ngoài túi tài liệu, rút ra một chồng danh sách, ngón cái khẽ lật qua một lần, sau đó khởi động động cơ.

Xe chạy ra khỏi hầm để xe, đối diện là sắc trời Trung Hải còn chưa sáng rõ. Trên đường đi là những nhân viên vệ sinh đang‌ quét dọn đường phố, xa xa là những nhân viên văn phòng đi làm sớm do nhà xa… Ai nấy đều bắt đầu bôn ba vì cuộc sống.

⚝ ✽ ⚝

"Tên: Lý Nghĩa Khang."

"Tuổi tác: Ba mươi tuổi."

"Miêu tả: Sau đợt hoạt động khuyến mãi cuối năm ngoái của Xuyên Hòa, đã gia nhập vào tập đoàn An Đồng ở tầng 11, trước mắt đang sống một mình…"

Chiếc Passat cũ nát dừng lại ở phía đối diện của một khu dân cư.

Trong miệng Viên Lợi Quân ngậm một điếu thuốc, tay phải chơi đùa chiếc bật lửa bằng kim loại, ngón cái‌ không ngừng ấn vào vành nón. Không lâu sau, ánh mắt Viên Lợi Quân bắt đầu trở nên lăng lệ.

Trong tầm mắt, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, tướng mạo bình thường, mặc đồng phục công sở, vừa ngáp vừa đi ra khỏi khu chung cư.

"Hành động." Viên Lợi Quân cầm bộ đàm, trầm giọng nói.

Vừa dứt lời, một tấm lưới lập tức được mở ra trên các tuyến phòng thủ xung quanh.

Lý Nghĩa Khang trong dáng vẻ nhân viên công chức bình thường gãi gãi mái tóc xoã. Anh ta nhớ lại phần tài liệu mà phía trên phát cho mình vào hôm qua, trong ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Cho dù như thế nào anh ta đều không thể nghĩ tới, vị Lục tiên sinh thần bí kia vậy mà lại ẩn mình ở văn hóa Ngô Minh.

"Hả?"

Phát hiện được tầm mắt, Lý Nghĩa Khang lập tức âm thầm quan sát bốn phía. Anh ta dừng bước lại, nhìn về phía sau lưng, gần như mỗi một phương hướng có thể đào thoát đều đã được giăng sẵn lưới.

Anh ta đưa tay sờ về phía cặp công văn… Nhưng ngay sau đó, trước mắt lại có một tia sáng khúc xạ chiếu đến. Lý Nghĩa Khang nhìn lại theo ánh sáng thì bắt gặp một hình ảnh chiết xạ thoáng qua trên sân thượng của tòa nhà đối diện.

Trên mặt anh ta lộ ra nụ cười khổ, cũng dừng động tác trong tay lại.

Anh ta hơi giơ tay lên, ra hiệu mình không có nguy hại gì. Anh ta nhìn về phía thanh niên đến gần người mình, sau khi đối phương lấy khẩu súng trên người anh ta xuống thì liền đưa một chiếc điện thoại di động đến trước mặt.

------

Dịch: MBMH Translate