Chương 530 Không Được Phản Kháng
A lô?" Lý Nghĩa Khang nói.
"Cho anh hai lựa chọn, hoặc là rời đi, hoặc là lưu lại." Viên Lợi Quân bình tĩnh nói.
Không lâu sau, Viên Lợi Quân đạp chân ga, chuyển động tay lái, hướng tới địa điểm tiếp theo.
⚝ ✽ ⚝
"Tên: Hoàng Văn Bân.”
"Tuổi tác: Bốn mươi mốt."
"Miêu tả: Có vợ và một đứa con trai, sau nửa năm thất nghiệp thì gia nhập vào công ty TNHH Gia Đức ở tầng 20 với chức vụ nhân viên tài chính cấp trung… sau đợt hoạt động khuyến mãi lớn của Xuyên Hòa…"
Trong một tòa nhà dân cư bình thường.
Viên Lợi Quân đút tay ở trong túi, đi ra từ trong thang máy. Ánh mắt của anh bình tĩnh, cúi đầu nhìn thoáng qua tin tức trong tay. Nói thực thì, thông tin về nhân viên tài vụ trung niên này vô cùng kín đáo, anh cũng không thể phân rõ được rốt cuộc là nhân viên bình thường hay là thám tử của bên nào đó. Nhưng mà, rốt cuộc có phải hay là không thì cũng không có quan trọng như vậy… Nếu như thật sự chỉ là viên chức bình thường thì cũng chỉ có thể nhận mệnh. Ai bảo anh ta xui xẻo như vậy, lựa chọn gia nhập vào thời điểm này?
Anh đứng ở trước cửa chống trộm, dừng động tác lại.
"Ba ba!"
"Cuối tuần đưa con và mẹ đi công viên trò chơi có được hay không?"
"Xin ba đó!"
Đây chỉ là một căn nhà với hai gian phòng, nhưng rất ấm áp.
Trước bàn ăn, bé trai khoẻ mạnh kháu khỉnh ôm một chén sữa bò nóng lên và uống, lúc ngẩng đầu lên, bên môi dính một vòng sữa trắng giống như là râu ria. Người đàn ông trung niên mặc âu phục, có chút mập đang ăn bữa sáng, nghe thấy lời cầu xin của con trai, còn chưa kịp đáp lại thì người vợ mặc tạp dề đang bận rộn trong phòng bếp đã thò đầu ra:
"Giai Giai, ba ba đã mệt mỏi cả một tuần rồi, cuối tuần cần ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt."
"Ngoan!"
"Không sao đâu! Đúng lúc tuần này cũng không có nhiều việc, anh cũng dần dần thích ứng được với công việc trong công ty. Một nhà chúng ta cũng đã lâu rồi không có cùng nhau ra ngoài, cuối tuần này cùng nhau đi chơi đi!" Người đàn ông trung niên cười nói.
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy con trai hưng phấn a một tiếng, sau đó nhảy xuống ghế rồi bắt đầu múa may tay chân tại chỗ.
"Anh đi làm đây!"
"Trên đường nhớ chậm một chút!" Người vợ thò đầu ra.
Hoàng Văn Bân vỗ vỗ cái bụng càng ngày càng mập ra, thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trên mặt càng đậm hơn mấy phần. Chỉ cảm thấy tất cả đều đang phát triển theo chiều hướng tốt hơn.
Năng lượng làm việc của người đã trung niên thường thì sẽ thua kém những thanh niên trẻ tuổi đôi chút, tiền lương tiêu chuẩn lại cao hơn bọn họ. Điều này thường sẽ dẫn tới tình trạng một số nhân viên trung niên dễ bị công ty sa thải.
Anh chính là một người như vậy! Ròng rã nửa năm trước, anh đã phải chịu áp lực cực lớn vì thất nghiệp, khó khăn lắm mới tìm được một phần công việc tốt!
Hoàng Văn Bân đi ở trên hành lang, đi qua cầu thang cứu hỏa.
Anh ta không có chú ý tới một bóng người màu đen đi tới từ phía sau lưng. Không biết là cái gì, nhưng khi họng súng lạnh như băng chỉ có ở trên phim truyền hình áp vào bên hông, Hoàng Văn Bân còn chưa kịp phản ứng thì bên tai đã vang lên một giọng nói thờ ơ:
"Không được phản kháng."
"Đi theo tôi đến chân cầu thang."
⚝ ✽ ⚝
"Hô!"
"Hô!"
"Hô!"
Hoàng Văn Bân chỉ là một viên chức bình thường, cả đời này dù có dùng hết toàn lực thì cũng chỉ có thể thuê được một căn nhà cỡ nhỏ ở tòa thành phố này, sau đó chật vật nuôi sống con trai và vợ. Anh nào từng trải qua dạng chiến trận như này. Anh sợ hãi thở hổn hển, thân thể không ngừng run rẩy.
Anh nhớ tới căn nhà cách đó không xa, nhớ tới con trai và vợ, đáy lòng không ngừng cầu nguyện với thần phật! Nhưng mà… mọi chuyện vẫn phát triển theo phương hướng xấu nhất! Chỉ nghe thấy, cửa chống trộm nhà mình bị mở ra, giọng nói hoạt bát của con trai và tiếng dặn dò dịu dàng của vợ truyền đến.
Hoàng Văn Bân tuyệt vọng, trong ánh mắt không ngừng hiện lên vẻ cầu khẩn, cầu xin người đàn ông thần bí trước mắt đừng tổn thương đến vợ con mình.
Tiếng bước chân của con trai và vợ càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Rất nhanh.
Bọn họ đi ngang qua cầu thang cứu hỏa rồi dần dần biến mất.
Hoàng Văn Bân nhìn thấy người đàn ông trước mặt không có ý định bắt cóc vợ con thì nhẹ nhàng thở ra. Đến lúc này, toàn bộ thân hình mập mạp đều giống như là vừa được vớt ra từ trong nước vậy.
Viên Lợi Quân thu hồi ánh mắt nhìn về phía cầu thang, bình tĩnh nhìn về phía người viên chức trung niên trước mặt.
Họng súng màu đen trong tay chậm rãi giơ lên, nhắm ngay vào trán người viên chức trung niên…
Trong cầu thang lờ mờ.
Vẻ mặt Viên Lợi Quân không biểu tình, lạnh lùng nhìn chăm chú vào mỗi một động tác nhỏ của người đàn ông trung niên. Thân thể run rẩy, trán không ngừng chảy mồ hôi… trong ánh mắt đè nén sự sợ hãi và tuyệt vọng.
------
Dịch: MBMH Translate