← Quay lại trang sách

Chương 531 Tựa Như Là… Cừu Non Đợi Làm Thịt!

Giống như là một con cừu non đang đợi làm thịt.

Nếu như thật sự là thám tử của nhà nào đó thì với kỹ năng diễn xuất này, Viên Lợi Quân có thể tán thưởng một tiếng ảnh đế! Nghĩ như vậy, vẻ mặt Viên Lợi Quân không thay đổi, nhưng ngón trỏ đặt trên cò súng lại chậm rãi ấn xuống!

Tử vong!

Đây là lần đầu tiên viên chức trung niên Hoàng Văn Bân cảm nhận được tử vong!

Nước mắt, nước mũi không ngăn nổi mà chảy không ngừng!

Cho đến giờ phút này, anh chỉ nghĩ được là nếu như mình không còn nữa thì gia đình của mình phải làm sao‌ bây giờ? Đứa nhỏ phải làm sao bây giờ?! Một mình vợ có thể chịu đựng được phần áp lực này sao?

Bờ môi trắng bệch run rẩy…

"Hoàng Văn Bân."

"Anh có gì muốn nói không?" Viên Lợi Quân lạnh lùng hỏi.

"Cầu…"

"Cầu xin các người buông tha cho vợ con tôi!" Hoàng Văn Bân thở hổn hển, sợ hãi cầu xin.

Anh không biết mình đã đắc tội với ai mà lại có thể dẫn tới việc tập sát này, nhưng điều này đã không còn quan trọng. Đối phương có thể gọi tên mình, nói rõ không có nhận lầm người, mình chết thì chết thôi, chỉ cần không làm tổn thương đến mẹ con bọn họ.

"Tôi đồng ý với anh." Viên Lợi Quân bình tĩnh nói.

"Được rồi, anh có thể đi rồi." Anh tiếp tục nói, đồng thời làm bộ muốn bóp cò súng.

Trong tầm mắt đen trắng rõ ràng, mí mắt Hoàng Văn Bân run rẩy, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ như trút được gánh nặng. Đối phương nhắm chặt hai mắt, không có giãy dụa, ngoan ngoãn giống như là một con cừu non.

Nhưng hồi lâu qua đi, cái chết trong tưởng tượng lại không có đến. Hoàng Văn Bân mở mắt, nhìn thấy người đàn ông trước mặt đã thu hồi khẩu súng.

"Lập tức từ chức khỏi công ty TNHH Gia Đức."

"Không được phép tiến vào tòa nhà Xuyên Hòa một bước, về phần những chỗ khác thì có thể tùy ý. Ngoài ra, không được phép nói cho người thứ hai biết được chuyện anh nhìn thấy tôi." Viên Lợi Quân thu hồi súng, trầm giọng nói.

Nói xong, Viên Lợi Quân sải bước đi ra khỏi cầu thang.

Sau khi rời đi một khoảng, anh chợt dừng chân ở trước hành lang.

Sau lưng, trong cầu thang mờ mịt, viên chức trung niên Hoàng Văn Bân đặt mông xụi lơ ngồi dưới đất, há miệng thở hổn hển, trên gương mặt mập mạp lộ ra vẻ vui sướng vì sống sót sau tai nạn.

Nhưng ngay sau đó, hai tay anh ta bắt đầu ôm lấy đầu, khóc lóc đau khổ! Từ chức ở công ty? Sao anh có thể từ chức ở cái tuổi này được chứ? Từ chức mà không có nguyên nhân và thông báo thì phải tìm công việc tiếp theo như thế nào đây? Chỉ sợ… Chỉ sợ là bản thân sẽ không còn chỗ dung thân trong toàn bộ cái ngành này!

Nhà thuê!

Tiền sinh hoạt gia đình!

Học phí cho con!

Những thứ này phải làm sao bây giờ?! Có lẽ, còn không bằng bị một súng giết chết!

Sau khi xác nhận thân phận viên chức một lần nữa, vẻ mặt Viên Lợi Quân không biểu tình, quay người bước về phía thang máy. Anh đứng ở giữa thang máy, móc một điếu thuốc lá ra từ trong ngực, châm lửa, đặt lên miệng, hít một hơi thật sâu… Gương mặt anh lộ vẻ tang thương, nhớ lại một màn vừa rồi.

Sau khi rời khỏi tòa nhà, đám đàn em cũng lập tức đi theo phía sau.

"Nhìn chằm chằm người kia."

"Anh ta rất quan trọng, sau khi xác nhận rời khỏi tòa nhà Xuyên Hòa thì sắp xếp cho anh ta một công việc tương tự ở trong tập đoàn của chúng ta, thuận tiện theo dõi đối phương." Viên Lợi Quân trầm giọng nói.

"Vâng!" Tiểu đệ trẻ tuổi đáp.

⚝ ✽ ⚝

Sáng sớm, sắc trời đã hoàn toàn sáng lên.

Tại cảng Trung Hải rộng lớn.‌

Tàu chở hàng như dệt cửi, trước bến cảng là hàng loạt thùng hàng lít nha lít nhít giống như là những con kiến. Đương nhiên, nhỏ bé hơn cả thùng đựng hàng chính là đám công nhân đang đi qua đi lại ở giữa.

Lục Bình ngồi vào trong xe đưa đón, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía kho rương tình báo. Nếu như những kho rương này mà bị mất, anh sẽ không thể sắp xếp tình báo, như vậy liền triệt để xong đời.

Cho đến khi kho tình báo đều được vận chuyển vào bên trong xe đưa đón, trong ánh mắt trông thấy Đinh Thanh đang đứng ở trước xe con màu đen, Lục Bình mới chân chính thở ‌dài một hơi.

"Tình báo cơ mật màu đỏ.” ‌

"Lượng tin tức quá nhiều, nếu như dựa theo hình thức phân tích trước đó, chỉ nói về việc sửa soạn những thông tin tình báo này thôi thì đã không thể làm được gì khác rồi."

"Nên làm thế nào đây?" Lục Bình thì thầm.

Biện pháp tốt nhất đó là thành lập một tổ phân tích tình báo, chuyên phục vụ cho Lục Bình. Sửa sang tình báo, căn cứ vào yếu điểm khác biệt để rút ra tin tức hữu dụng, thậm chí là căn cứ vào tin tức để đưa ra ý kiến chỉ đạo. Vào mấy tháng trước, Lục Bình chỉ là một nhân viên dưới tầng chót trong suốt hai mươi sáu năm, cho dù như thế nào thì cũng không thể trở thành tinh anh trong khoảng thời gian ngắn như vậy được!

Nhưng mà anh có thể tụ tập tinh anh thực sự để phục vụ cho mình, làm đại lão là lựa chọn chính xác của Lục Bình!

------

Dịch: MBMH Translate