Chương 532 Tào Kiến Lan Đừng Động Vào Tôi, Tôi Là Người Phụ Nữ Của Lục Tiên Sinh!
Chỉ là…" Lục Bình sợ hãi, sợ hãi tình báo bại lộ, sợ hãi năng lực của mình bị bại lộ.
Còn chưa kịp suy nghĩ cụ thể, lúc này Đinh Thanh đã chạy tới trước mặt, kéo cửa xe ra cho anh, cung kính kêu: "Lục tiên sinh."
"Ừm." Lục Bình bình tĩnh đáp.
Anh đã sớm tháo mũ và khẩu trang xuống, sau khi đứng dậy thì nhẹ nhõm nhảy xuống xe.
"Thanh Tử." Một tay Lục Bình cắm ở trong túi, cười kêu một tiếng: "Anh có muốn biết mục đích mà tôi lại phí công sức như vậy hay không."
"Nếu Lục tiên sinh nguyện ý để Đinh Thanh biết, Đinh Thanh liền muốn." Đinh Thanh đáp lại.
"Ha ha!"
"Anh đó, càng lúc càng giống mấy lão hồ ly kia." Lục Bình cười ra tiếng.
Sau khi nhìn thấy Đinh Thanh, anh liền tự nhiên tiến vào trong trạng thái biểu diễn, trong lúc giơ tay nhấc chân đều vô cùng tự nhiên. Anh vừa cười nói, vừa đi đến trước kho rương được vận chuyển.
Lục Bình giơ tay lên, dán lòng bàn tay ở phía trên kho rương lạnh buốt.
"Thanh Tử."
"Trong này cất giấu tin tức có thể làm cho anh, khiến cho tôi, khiến cho vô số đầu người tại Trung Hải thậm chí là toàn bộ Triệu Quốc cuồn cuộn rơi xuống!"
Ánh mắt Lục Bình sáng rực, nhìn chăm chú về phía Đinh Thanh, đầu tiên là lên tiếng gọi, sau đó tăng thêm ngữ khí một chút.
Con ngươi Đinh Thanh co vào, khom người xuống, không dám đáp lại cái gì.
"Anh giúp tôi vận chuyển nó về."
"Trong toàn bộ quá trình, không thể để nó biến mất khỏi tầm mắt. Cho dù anh không có ở đây thì cũng phải bảo vệ cho nó chu toàn." Lục Bình nở nụ cười xán lạn, nhìn Đinh Thanh rồi nói.
"Xin Lục tiên sinh yên tâm!" Đinh Thanh khom người đáp.
Lục Bình bước qua kho rương, đi đến bên cạnh Đinh Thanh, đưa tay vỗ vỗ bả vai đối phương: "Đêm nay, để Hoa Thanh cùng tới, chúng ta tụ họp một chút."
"Vâng!"
Mặc kệ có yên tâm hay là không thì đều nhất định phải có hành động. Lục Bình cần nghĩ biện pháp, đó là thành lập một chế độ cặn kẽ và bí mật nhất và một chế độ giám sát.
"Được rồi, cũng không cần căng thẳng như vậy."
"Thanh Tử."
"Tôi tin tưởng anh!"
Lục Bình ôm bả vai Đinh Thanh một cái, nâng cao giọng.
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
"Đúng rồi."
"Thanh Tử."
Bên trong chiếc xe con màu đen, Lục Bình có chút lười biếng dựa lưng vào ghế. Một tay chống cằm, anh chợt nhớ ra cái gì đó, quay đầu nhìn về phía Đinh Thanh.
"Tôi không cẩn thận làm mất điện thoại tại du thuyền Thánh Ca."
"Anh phái người giúp tôi làm lại sim điện thoại, tôi hiện tại rất cần dùng."
Lục Bình ngừng một chút rồi nói.
"Tôi đã biết.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
"Có cần phái người điều tra hay không?"
Vẻ mặt Đinh Thanh trở nên ngưng trọng, chuyện Lục tiên sinh bị mất điện thoại chỉ sợ không phải là chuyện ngoài ý muốn. Lông mày anh nhăn lại, trầm giọng nói ra.
Trong lòng Lục Bình cảm thấy có chút kỳ quái đối với phản ứng của đối phương, nhưng lập tức hiểu rõ ra. Thế là, anh liền khoát tay áo với vẻ không thèm để ý, khẽ cười nói:
"Không cần."
"Một số con rệp mà thôi, không gây nổi sóng gió đâu."
⚝ ✽ ⚝
"Thật xin lỗi, số điện thoại ngài gọi đã tắt."
"Anh Bình?"
"Đại Thạch, anh có gọi điện thoại được cho anh Bình không?"
Văn hóa Ngô Minh.
Bạn gái Trương Oánh Oánh nắm chặt điện thoại, sắc mặt tràn đầy lo nghĩ, hốc mắt đỏ ửng, nước mắt đều sắp chảy ra. Bắt đầu từ đêm qua, cô đã không thể liên lạc được với anh Bình.
"Hả?"
Từ Mộng đeo túi xách, xuôi theo đám đông đi làm hướng về phía tòa nhà Xuyên Hòa.
Cô đứng trước đèn tín hiệu ở ngã tư đường, cảm nhận được bầu không khí giống như là sắp lên dây cót của đám công nhân viên chức bên cạnh…Từ Mộng nhíu nhíu mày, vẫn còn có chút không thích ứng được.
Đúng lúc này, đèn tín hiệu màu xanh sáng lên. Từ Mộng giống như là mỗi một nhân viên tầm thường nhất trong đô thị này, ánh mắt quét qua bốn phía, chợt ngưng tụ lại.
"Sắp xảy ra chuyện?" Trong lòng cô đột nhiên nhảy một cái.
Cô khát vọng được làm chuyện lớn, nhưng những ngày gần đây, nhiệm vụ chấp hành mỗi ngày đều là báo cáo mình ăn uống ngủ nghỉ, báo cáo mấy chuyện lông gà vỏ tỏi cùng với bạn bè và đồng nghiệp. Ngoài ra, bên phía quê quán đã không còn cho cô bất kỳ tin tức gì, thậm chí còn cắt đứt liên hệ của cô cùng với những thành viên khác, khiến cô trở thành một con diều đứt dây.
Từ Mộng không có biểu hiện sự khác thường gìm vẫn trấn định như cũ đi vào tòa nhà.
Trong đại sảnh tầng một sạch sẽ sáng tỏ, cô dùng dư quang ánh mắt để quan sát. Sau khi xác nhận không có người chú ý tới mình, cô lách mình chui vào trong thang lầu. Sau khi cánh cửa vừa đóng lại, Từ Mộng giống như là biến thành một người khác, buộc tóc thành tóc đuôi ngựa, ánh mắt sắc bén, thân thể hơi nghiêng xuống dưới, nhanh chóng tụ lực. Thân thể bỗng nhiên nhảy lên như là mãnh báo đi săn… Thang lầu không thấp, chỉ cần dùng một tay chống lên trước cột, mượn lực mấy lần liền có thể nhảy qua.
Đi vào tầng hầm gara.
Cúi người.
Bóng người ẩn hiện giữa từng chiếc xe, ánh mắt không ngừng tìm kiếm. Bỗng nhiên, lỗ tai hơi ngừng lại… chỉ nghe thấy một tiếng " phốc " rất nhỏ. Từ Mộng thả nhẹ bước chân, đứng cạnh một chiếc xe con màu trắng bạc, xuyên qua kính chiếu hậu chú ý tới tại một góc nơi xa. Một tay súng giơ khẩu súng ngắn lên, trước mặt là một nhân viên với cái trán nhuộm đầy máu tươi sau đó chậm rãi ngã xuống đất.
------
Dịch: MBMH Translate