Chương 533 Đã Chuẩn Bị Xong Đồ Chưa?
Còn chưa kịp có phản ứng, một phương hướng khác đã có ánh mắt trông lại, ngay sau đó chính là cuộc tập sát đầy chết chóc!
Nơi xa, Viên Lợi Quân thu hồi súng, cúi đầu trông thấy giày da bị máu tươi nhiễm đỏ liền giơ chân lên cọ xát vào quần áo của thi thể trước mặt.
Anh đưa tay đặt ở trước tai nghe bluetooth, bình tĩnh nói:
"Thu dọn nơi này cho sạch sẽ."
Nói xong, anh cất bước đi ra khỏi góc hẻo lánh. Anh ngẩng đầu, xuyên thấu qua kính chiếu hậu trong tầng hầm nhìn về phía một bên khác, người phụ nữ đang đánh nhau với Tam Nhi ở khoảng cách gần.
"Tên: Từ Mộng."
"Tuổi tác: 25."
"Miêu tả: Cùng chung văn phòng với Lục tiên sinh, quan hệ đồng nghiệp bàn trước bàn sau…"
Chỉ liếc mắt, Viên Lợi Quân đã xác nhận được thân phận của đối phương.
"Không thể để cho cô ta chạy thoát." Viên Lợi Quân ra lệnh thông qua tai nghe bluetooth.
Anh vừa dứt lời, Từ Mộng nơi xa đã chú ý tới mạng lưới mở ra, cố ý tạo ra một sơ hở rồi tấn công với dáng vẻ liều mạng. Sau khi làm cho Tam Nhi lùi một bước, không nghĩ tới, Từ Mộng lại thu sức, sau đó chạy về phía ngược lại. Lúc người đuổi qua, Từ Mộng đã chen vào đám người đi làm trong giờ cao điểm, còn xâm nhập vào trong thang máy.
Viên Lợi Quân sầm mặt lại, đang muốn nói cái gì đó. Ánh mắt lăng lệ đột nhiên nhìn về phía một vị trí khác. Ở nơi đó, một người phụ nữ với dáng vẻ ngoan ngoãn bước xuống từ một chiếc ô tô màu trắng sữa.
Gò má cô đỏ bừng, đôi mắt rất là sáng tỏ.
"Ba!"
"Ba!"
"Ba!"
Người phụ nữ với dáng vẻ ngoan ngoãn liếc qua bảo an bốn phía, dáng vẻ không thèm để ý chút nào. Cô đối diện với ánh mắt của Viên Lợi Quân rồi vỗ tay một cái, sau đó bước nhanh chạy tới trước mặt Viên Lợi Quân, trong tay nắm chặt chiếc điện thoại màu hồng. Cô kiễng mũi chân, con mắt ngập nước giống như là có thể nói chuyện:
"Tôi nhận được tin tức, nói là có thế lực đang thanh lý nội ứng trong tòa nhà, đó là các người sao?"
"Lục tiên sinh đã ra lệnh cho các người sao?"
Người phụ nữ ngoan ngoãn mím đôi môi hồng hào, nhìn thẳng vào ánh mắt của Viên Lợi Quân, tiếp tục nói.
Viên Lợi Quân không có trả lời, chỉ nhìn về phía người phụ nữ trước mặt. Người này đương nhiên cũng nằm trong tư liệu của anh, tên là Tào Kiến Lan, lai lịch rất đáng ngại.
"Đúng rồi!"
"Các người chỉ là đang thanh trừ tất cả những người mới nhậm chức trong vòng ba tháng này, đây là một biện pháp rất tốt.
Nhưng mà… các người hình như đã quên mất đám người đã nhậm chức từ trước rồi sau đó bị thu mua."
"Tôi có thể cung cấp danh sách miễn phí cho các người." Tào Kiến Lan vui vẻ nói.
Viên Lợi Quân vẫn không có nói chuyện, sau khi chú ý tới Tam Nhi và các nhân viên bảo an khác đang tụ tập lại phía mình liền móc súng ra từ trong ngực rồi chỉ thẳng vào trán của người trước mặt.
"A được được?"
"Lục tiên sinh chưa nói với các người quan hệ giữa chúng tôi sao?”
Tào Kiến Lan giống như là một đứa trẻ tò mò, đôi mắt lóe sáng, cũng không có động tác gì, chỉ liếc nhìn về phía họng súng đang đè trên trán mình. Cô bỗng nhiên hơi giơ cái cằm tinh xảo lên, gương mặt đáng yêu trở nên hồng nhuận phơn phớt. Giọng nói của cô mang theo chút vũ mị và ám chỉ.
Nghe thấy một câu nói kia, vẻ mặt của Viên Lợi Quân hơi ngừng lại.
"Hì hì!"
"Nếu không… Anh gọi điện thoại cho Lục tiên sinh, hỏi một chút xem liệu Lục tiên sinh có phải là muốn làm người phụ lòng hay không?" Tào Kiến Lan giống như là một ma nữ tiếp tục nói ra.
"…" Viên Lợi Quân trầm mặc, nói thực thì anh không dám đánh cược.
⚝ ✽ ⚝
Đến buổi trưa.
Xe con màu đen dừng sát ở trước tòa nhà Xuyên Hòa.
Lục Bình ngẩng đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ. Mặc dù rời đi chưa đến một tuần, nhưng thực sự là đã xảy ra quá nhiều chuyện, trái tim chồng chất áp lực suýt nữa đã đè sập anh. Giờ phút này trở về, lại nhìn thấy tòa nhà chọc trời quen thuộc này, nhìn về phía ánh nắng tươi đẹp chiết xạ ra những bức tường rèm lấp lánh nơi xa, anh vậy mà lại sinh ra một loại cảm giác dường như đã qua mấy đời.
Lục Bình nhếch miệng lên. Mặc kệ tương lai thế nào, chí ít thì hiện tại, anh vẫn có thể liều mạng một phen, lại lần nữa có được khả năng vô hạn!
"Nhân viên bất bình thường trong tòa nhà phần lớn đã được dọn dẹp sạch sẽ."
"Còn dư lại Tào Kiến Lan, và Từ Mộng vẫn luôn trốn ở trong văn phòng của Lục tiên sinh không có rời đi. Lục tiên sinh, Từ Mộng là một người có lai lịch không rõ, hay là ngài đợi ngày mai lại đến công ty?" Đinh Thanh cung kính báo cáo.
"Không cần, để Tam Nhi và Tiểu Tứ theo tôi lên lầu. Tào Kiến Lan tạm thời cứ giữ lại, sau này còn có tác dụng." Lục Bình lắc đầu, nói ra.
"Đúng rồi."
"Đã chuẩn bị xong đồ chưa?"
"Đã chuẩn bị xong, sẽ để người đưa tới ngay bây giờ.”
------
Dịch: MBMH Translate