Chương 539 Xem Ra Tôi Vẫn Còn Có Chút Lạ Giường
Đa tạ Lục tiên sinh!"
Lưng Tiết Hoa Thanh đã chảy đầy mồ hôi. Anh không hiểu được ý tứ trong lời nói của Lục tiên sinh, nhưng nghĩ đến những lời nói vừa rồi của Đinh Thanh, anh như liên tưởng đến cái gì.
Sau khi cung kính đáp một tiếng, anh liền cất bước đi tới trước kho rương. Lúc này, Đinh Thanh đang đứng ở bên cạnh cửa sắt, nhìn Tiết Hoa Thanh đi vào.
"Thanh Tử."
"Ngồi đi."
"Nhanh rót cho tôi chút trà, ban đêm ăn lẩu hiện tại miệng rất khô."
Lục Bình thản nhiên đi đến vị trí chủ vị rồi đặt mông ngồi xuống, nhìn về phía Đinh Thanh còn đang đứng tại chỗ, hô.
"Ừm…"
"Nóng!"
"Nóng!"
Lục Bình nhấp một ngụm trà, vừa thổi hơi nóng vừa tiếp tục uống.
Sau khi buông chén trà trong tay xuống, nụ cười trên mặt anh vẫn nồng đậm như cũ, chậm rãi hỏi:
"Mấy ngày chúng ta ở trên thuyền, Tào Môn không có xảy ra vấn đề gì chứ?"
"Vào ngày nhị gia Lý gia vừa rời đi, chúng ta gặp phải áp lực rất lớn. Nhưng tất cả những thứ này đều bắt đầu dần dần biến mất tựa như thủy triều rút đi từ sau bữa tiệc dạ hội trên du thuyền Thánh Ca Hải Dương." Đinh Thanh ngồi thẳng người, trầm giọng báo cáo.
Trước sô pha, Lục Bình và Đinh Thanh không ngừng giao lưu. Phía sau lưng hai người, Tiết Hoa Thanh đã tiến vào kho rương. Anh nhếch miệng mở ra túi hồ sơ màu nâu thứ nhất…
Tiết Hoa Thanh dường như ý thức được cái gì, suy đoán, đây chính là tổ chức bí ẩn phía sau Lục tiên sinh. Anh chẹp chẹp miệng, chỉ cảm thấy thân thể có chút nóng lên. Lúc đầu ngón tay sờ qua dây cài quấn quanh túi tài liệu thì ánh mắt hơi dừng lại, tinh tế tìm tòi, sau đó nhẹ nhàng mở ra, một vết màu đỏ bằng dấu móng tay xuất hiện ở trước mắt.
"Màu đỏ?"
"Cơ mật màu đỏ?"
Trái tim Tiết Hoa Thanh lập tức đập mạnh. Từ lúc thành lập Lục Nhĩ thì Lục tiên sinh đã nói với anh rằng đẳng cấp của tình báo sẽ được phân chia dựa theo bốn màu: màu trắng, màu vàng, màu cam, và màu.
Anh tiếp tục rút ra một chồng văn kiện thật dày.
Anh dựa vào ánh sáng chiếu vào từ tầng hầm gara, ngưng thần quan sát nội dung bên trong tư liệu… Ánh mắt di chuyển giữa các dòng câu chữ, anh càng xem càng nhanh, giống như là phát hiện ra cái gì, đầu bỗng nhiên ngẩng lên, sắc mặt kịch liệt biến hóa.
Năng lực sắp xếp và sàng lọc thông tin của Tiết Hoa Thanh vượt xa khả năng Lục Bình. Chỉ nhìn thấy, anh nhanh chóng tìm ra được quy luật từ trong đống tình báo lít nha lít nhít này, không ngừng rút ra một phần lại một phần… Lông tơ trên người lần lượt dựng thẳng lên, trên bắt đầu chảy mồ hôi.
Dưới ánh đèn lờ mờ, trong kho rương, tiếng thở dốc nặng nề mà gấp rút không ngừng vang lên.
"Khó trách."
"Khó trách Lục tiên sinh nói, một khi những tin tình báo này lộ ra ngoài sẽ tạo nên tình trạng đầu người cuồn cuộn rơi xuống. Thế kỷ trước, Triệu Quốc từng xảy ra một trận biến đổi, từng khu vực địa phương đều có vọng tộc trăm năm bị kéo xuống, có vọng tộc mới giẫm lên vọng tộc cũ để đạp vào ngọn tháp."
"Trong kho rương này ghi lại toàn bộ cuộc biến đổi của chiến trận kia một cách hoàn chỉnh!"
Tiết Hoa Thanh thình lình giật cả mình.
Sau một hồi.
Anh hít sâu một hơi, nện bước chân có chút nặng nề bước ra khỏi kho rương.
Anh dừng lại ở trước cửa. Đúng lúc này, ánh mắt của Lục tiên sinh và Đinh Thanh đều nhìn về phía anh. Đinh Thanh nhìn ra sự thay đổi của đối phương nhưng cũng không có nói gì, càng không có ý định hỏi nhiều.
"Hoa Thanh."
"Tới ngồi đi."
Nghe thấy lời nói của Lục tiên sinh, thân thể của Tiết Hoa Thanh đột nhiên run lên. Anh đi tới trước ghế sô pha gọi một tiếng Lục tiên sinh, sau đó ngồi xuống nửa cái cái mông.
"Hoa Thanh à, tôi có một nhiệm vụ muốn giao cho anh."
Lục Bình bưng chén trà lên, nhấp nhẹ một ngụm, sau đó vân vê ở trong lòng bàn tay, hai chân bắt chéo, nhìn về phía Tiết Hoa Thanh:
"Tôi muốn anh triệu tập một đội ngũ thực sự đáng tin cậy, tiến hành tinh luyện và sàng chọn những tin tức này."
"Hoa Thanh."
"Qua khoảng thời gian vừa rồi chắc là đủ để anh hiểu rõ ý nghĩa của những tin tức này."
"Anh chắc là biết nên làm thế nào."
Ánh mắt Lục Bình yên tĩnh, tiếp tục nói.
Ý nghĩa của việc thành lập đội ngũ này vô cùng quan trọng. Trong tương lai, có lẽ nó sẽ là các thành viên cốt lõi và thân cận nhất của anh. Bởi vì anh tin tưởng mình có thể đổi mới ra không chỉ có một phần tình báo cơ mật màu đỏ như này!
"Tôi đã hiểu!" Bờ môi Tiết Hoa Thanh trắng bệch, nhưng lập tức trầm giọng đáp lại.
Đối với việc xử lý tin tức này, bước đầu tiên là bảo mật nhân sự; thứ hai là thành lập hệ thống giám sát.
Cuối cùng mới là xử lý tin tức!
"Được rồi."
"Thời gian không còn sớm nữa, nơi này liền giao lại cho các người."
Tầng hầm ga ra, tầng thứ ba.
Lục Bình tiếp tục nói vài câu, anh nhìn đồng hồ một cái, đẩy đẩy cặp kính gọng vàng phía trước sống mũi, sau đó làm bộ đứng dậy, duỗi lưng một cái rồi khẽ cười nói:
"Mấy ngày nay ở trên du thuyền cũng không được nghỉ ngơi tốt."
"Xem ra tôi vẫn còn có chút lạ giường."
------
Dịch: MBMH Translate