← Quay lại trang sách

Chương 540 Nhân Viên Văn Phòng Trung Niên Gào Khóc

Nhìn thấy Lục tiên sinh đứng lên, Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh đồng thời đứng lên, ánh mắt tôn kính rơi vào trên người‌ tiên sinh.

"Không cần tiễn."

Lục Bình khoát tay áo, cầm chiếc cặp công văn trên ghế sô pha lên rồi sải bước ra phía ngoài. Chỉ mới vừa đi tới trước cửa sắt, Lục Bình đã dừng bước và quay người lại, nụ cười trên mặt dần dần thu liễm, quay đầu nhìn về phía hai người sau lưng rồi nhắc nhở:

"Có bất kỳ tiến triển gì đều phải ngay lập tức báo cáo cho tôi."

"Vâng!"

"Vâng!"

Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh khom người, trang nghiêm đáp lại.

Cho đến khi thân ảnh Lục tiên sinh đi xa, tiếng giày da giẫm trên sàn nhà biến mất ở bên tai, bọn họ mới thở dài một hơi, lần lượt ngồi trở lại trước ghế sô pha.

Hai người đều không nói thẳng ra, cứ trầm mặc như vậy, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Sau một hồi.

Đinh Thanh ngẩng đầu, ánh mắt đen trắng rõ ràng nhìn chăm chú về phía Tiết Hoa Thanh.

"Thanh Tử, anh tốt nhất đừng hỏi, cũng không cần đi xem." Tiết Hoa Thanh giống như là nhìn ra hỏi thăm từ trong ánh mắt của Đinh Thanh, chỉ khẽ lắc đầu, trầm giọng nói ra.

Sau khi hơi dừng lại một chút, anh lại bổ sung một câu: "Mặc dù Lục tiên sinh không có cấm anh xem."

"Đây là vì tốt cho anh."

"Ừm."

Hai tay Đinh Thanh rủ xuống, đặt ở phía trước đầu gối, thân thể ngồi thẳng tắp, nghe thấy tiếng đáp lại thì chỉ ừ một tiếng. Sau một lúc lâu, Đinh Thanh lại lần nữa nói: "Tôi còn có một vấn đề cuối cùng."

"Lục tiên sinh nói không sai.”

"Thậm chí, lời nói còn càng lạc quan hơn một chút."

Tiết Hoa Thanh biết Đinh Thanh muốn hỏi điều gì, trước mắt nhớ lại một số tin tức mà mình vừa xem được, áp lực nặng nề lập tức bao phủ lấy trái tim. Anh có chút giống như là đang bị ác mộng đè nén do ngủ quá nhiều, thân thể đều khó mà có thể nhúc nhích. Anh nhìn thẳng vào ánh mắt của Đinh Thanh rồi tiếp tục nói:

"Nếu như tin tức cất giữ trong kho rương bị lộ ra ngoài, mặc dù thế giới lớn nhưng sẽ không có chỗ cho chúng ta dung thân đâu, tất cả người tiếp xúc với tin tức đều sẽ bị xóa bỏ."

Sau trận biến đổi kia, rất nhiều vọng tộc mới đã đánh cắp quyền hành chí cao.

"Đúng rồi."

"Việc huấn luyện lòng trung thành ở trại huấn luyện đã làm thế nào rồi?" Tiết Hoa Thanh chợt hỏi.

"Cũng không tệ lắm, nhưng thời gian vẫn là quá ngắn, không loại trừ khả năng sẽ có học việc phản bội.

" Đinh Thanh còn đang suy nghĩ miên man, nghe thấy câu hỏi này thì lập tức đáp lại.

"Anh cho tôi một phần danh sách, tôi muốn chọn ra một số người từ trong các học viên này. Trước khi bọn họ gia nhập vào đội ngũ của tôi, tôi sẽ sắp xếp một bài kiểm tra lòng trung thành, anh phải phối hợp với tôi." Tiết Hoa Thanh nghiêm túc nói.

"Được." Đinh Thanh trầm giọng nói.

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

"Ai!"

"Ai!"

"Tôi cũng không muốn vậy!"

Bên trong chiếc xe con màu đen, Lục Bình ngồi ở hàng sau, tay chống mặt, ánh mắt nhìn về phía ánh đèn neon đang không ngừng lùi lại bên ngoài cửa sổ. Dưới vẻ ngoài bình tĩnh, trong lòng lại đang không ngừng thở dài thở ngắn. Nếu như có thể, anh thật sự không muốn để cho người thứ ba đụng vào phần tình báo đổi mới kia, giấu tình báo ở trong phòng ngủ của mình, để nó ở dưới tầm mắt của mình thì anh mới có cảm giác an toàn.

Nhưng thật sự không có biện pháp nào nữa.

Với lượng tình báo này, chỉ dựa vào chính anh, muốn chải chuốt hoàn chỉnh một lần thì cũng cần hơn mấy tháng! Chứ đừng nói tới việc chắt lọc ra những thông tin hữu ích, đọc thuộc lòng nội dung mấu chốt, sáng tác văn án tương ứng! Đợi anh chuẩn bị xong những thứ này thì món ăn cũng đã lạnh rồi!

Với lại, còn không chỉ là như thế này. ‌

Năng lực cá nhân của Lục Bình cũng có giới hạn, anh nhất định phải mượn nhờ đội ngũ chuyên nghiệp hơn, tinh anh hơn làm‌ cố vấn, quân sư cho mình!

"Mình quyết định ‌không sai."

"Ban đầu là thành lập một tổ đội tình báo nhỏ, đến đằng sau sẽ dần dần trở thành đoàn cố vấn của mình."

"Đến bên trong thành phố…" Lục Bình thu hồi suy nghĩ, cũng thu hồi tầm mắt từ ngoài cửa sổ, nhìn về phía Viên Lợi Quân bên trong kính chiếu hậu, bỗng nhiên nói ra.

Không lâu sau đó, anh xuống xe trước một khu dân cư giàu có, mang theo cặp công văn, tựa như là một công nhân đi làm vô cùng bình thường. Anh tùy tiện mua một chút đồ ăn khuya ở ven đường, sau đó mang theo vào khu chung cư.

Đêm qua vừa mới xuống du thuyền, hiện tại đang ở trong thời kỳ khe hở ngắn ngủi, ít nhất thì nội ứng trong cái phạm vi này sẽ tương đối an ổn.

Nghĩ đến đây, cũng đã lâu rồi không có tới gặp võng hồng Xuân Hạ.

Đi vào đại sảnh tầng một.

Lục Bình đứng ở trong góc thang máy, liếc qua mấy hộ gia đình còn lại ở bên cạnh, sau đó thu hồi ánh mắt. Anh đeo tai nghe bluetooth lên, đồng thời ấn mở điện thoại.

Mở ra buổi phát sóng trực tiếp của Xuân Hạ.

------

Dịch: MBMH Translate