Chương 549 Cảng Tránh Gió!
Lại một lần nữa cầm cặp công văn đi ra khỏi tòa nhà.
Lục Bình nhìn xung quanh.
Hiện tại đã là hơn hai giờ sáng, bên ngoài khu chung cư rất yên tĩnh. Cửa hàng bên đường đều đã đóng cửa, chỉ còn mấy cửa hàng tiện lợi 24/24 là vẫn còn sáng đèn. Nơi này là bên trong thành phố, khu nhà ở cao cấp này không giống với khu dân cư cũ kỹ mà anh đang ở, trước cửa không cho phép bày bán đồ ban đêm.
Lục Bình hít sâu một hơi, giơ tay lên một cái, cách đó không xa liền có một chiếc xe con màu đen chậm rãi tới gần. Anh mở cửa xe, ngồi vào trong xe.
"Lợi Quân, sau này anh làm tài xế cho tôi đi?" Lục Bình nhìn về phía Viên Lợi Quân, mỉm cười hỏi.
"Vâng, Lục tiên sinh."
"Có chuyện gì, ngài cứ trực tiếp phân phó tôi là được."
"Ừm."
"Đi thôi, về nhà."
Lục Bình không có nói thêm gì nữa. Anh ngáp một cái, muốn nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát. Con mắt chỉ vừa nhắm lại, nồng đậm mỏi mệt liền nhanh chóng vọt tới tựa như là thủy triều.
Trong bốn mươi tám giờ qua, anh đã trải qua quá nhiều chuyện, tâm tình không ngừng chập trùng. Đầu tiên là chuẩn bị chạy trốn đến Đông Nam Á, ai nghĩ đến, tình thế nghịch chuyển, lại tìm được biện pháp có thể đổi mới tình báo…Trong đêm trở về, tìm tới Đinh Thanh…
Trong xe yên tĩnh, vang lên tiếng ngáy rất nhỏ.
Tại vị trí lái.
Viên Lợi Quân nhìn thoáng qua Lục tiên sinh bên trong kính chiếu hậu, vẻ mặt không thay đổi, chỉ hơi hạ thấp tốc độ xe.
Xe lướt qua cầu bắc qua sông, sau mười phút yên tĩnh thì dừng sát ở bên đường trước tiểu khu cũ kỹ.
Viên Lợi Quân có một chút do dự, nhưng vẫn xoay người khẽ chạm vào Lục tiên sinh, thấp giọng kêu:
"Lục tiên sinh."
"Lục tiên sinh."
Khi lại một lần nữa khẽ đẩy Lục tiên sinh, Viên Lợi Quân cảm giác được cơ bắp trên người Lục tiên sinh trở nên căng cứng, dùng sức thoáng giãy dụa, giống như là… đang cố gắng để tránh thoát khỏi nỗi sợ hãi khi bị ác mộng bao vây! Động tác của anh trong nháy mắt dừng lại, không có tiếp tục lay người nữa. Anh biết, hành động giờ phút này tất nhiên là phản ứng chân thật nhất của Lục tiên sinh! Nghĩ đến đây, lưng Viên Lợi Quân liền toát mồ hôi, ánh mắt trắng đen rõ ràng không ngừng chú ý đến Lục tiên sinh.
Trong tầm mắt của anh, chốc lát sau, Lục tiên sinh mới chậm rãi mở mắt ra: "Thật xin lỗi, ngủ thiếp đi mất."
"Lợi Quân." Lục tiên sinh chợt kêu một tiếng.
"Lục tiên sinh." Viên Lợi Quân cung kính đáp lại nói.
Giờ phút này, anh chỉ cảm thấy bầu không khí trong xe dường như bắt đầu đọng lại.
"Anh hẳn phải biết, làm lái xe của tôi khác với mấy người Đinh Thanh, Tiết Hoa Thanh." Lục Bình vừa tỉnh lại đã nhanh chóng phản ứng lại.
Anh có thể xác định, sự sợ hãi lúc đó của mình đã bị Viên Lợi Quân bắt được. Anh phản ứng rất nhanh, che giấu tất cả cảm xúc của mình, ánh mắt bình tĩnh giống như là một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào trong mắt Viên Lợi Quân.
Giọng nói của anh không cao không thấp, chậm rãi vang lên.
"Lợi Quân hiểu rõ." Lông tơ trên cánh tay Viên Lợi Quân không khỏi dựng thẳng lên, vội vàng đáp lại.
"Vậy là tốt."
"A, gần đây đúng là quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi một chút mới được."
"Lợi Quân, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Một giây sau, Lục Bình giống như là hoàn toàn thay đổi sắc mặt, không còn che giấu ngáp một cái, cầm cặp công văn lên, đẩy cửa xe ra rồi cất bước đi xuống.
Anh khoát tay áo.
Lục Bình đứng ở trước khu dân cư cũ kỹ, mặc dù đã là ba giờ sáng, nhưng bên lề đường vẫn có từng dãy hàng ăn và quầy đồ nướng. Những nhân viên văn phòng vừa kết thúc ca đêm hoặc là đám công nhân dưới tầng chót mệt mỏi sau một ngày làm việc tập hợp cùng một chỗ vừa uống bia vừa ăn bữa khuya.
Anh cười cười, hướng về phía khu dân cư cũ kỹ.
Sau khi bóng dáng của Lục tiên sinh biến mất trong tầm mắt, trong xe vang lên một tiếng thở dốc nặng nề. Viên Lợi Quân nửa xụi lơ dựa vào trước ghế. Bởi vì cái gọi là gần vua như gần cọp, đối với những người đa nghi kia mà nói, chỉ cần một phản ứng vừa rồi đã có thể xử lý anh một cách sạch sẽ mà không cần nguyên do.
Mặc dù nói Viên Lợi Quân có ý định muốn chết vì Đinh Thanh, nhưng cứ chết như vậy lại khiến cho anh không cam tâm.
⚝ ✽ ⚝
Trong hành lang đen kịt thỉnh thoảng sẽ ánh lên chút ánh đèn màu cam.
Chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân và tiếng hít thở của chính bản thân mình.
Khi Lục Bình đi ở trong hành lang lờ mờ, dần dần tới gần căn nhà thuê chung thì đáy lòng của anh chợt hiện ra từng đợt vui sướng. Về việc tại sao lại vui sướng, anh cũng không rõ ràng cho lắm.
Dưới tiếng chìa khóa va chạm lách cách, cửa mở ra, phòng ngủ chính im ắng, chị Mẫn Đan chắc là đã ngủ từ sớm.
Anh thay giày, thả nhẹ bước chân, dùng di động chiếu sáng xác nhận dấu vết lưu lại trước khe cửa cùng những vị trí khác… cuối cùng mới đẩy cửa phòng ngủ ra.
Lạch cạch…
Phòng ngủ chật chội hiện ra ở trước mắt, gần cửa sổ là một cái bàn làm việc, bên cạnh bàn là giá sách, một chiếc giường đơn cùng một chiếc tủ quần áo.
Lục Bình giang hai cánh tay, ngã người lên trên giường.
Anh cứ nằm như vậy, qua một lúc sau lại lộn một vòng.
Lục Bình thở hổn hển, ngửa mặt nhìn về phía trần nhà ố vàng, khóe miệng giương lên.
"Đều nói ổ vàng ổ bạc đều không bằng ổ chó nhà mình."
"Con mẹ nó, câu nói này thật đúng là không sai một chút nào.” Lục Bình thấp giọng nói.
Đối với anh hiện tại mà nói, gian phòng ngủ nho nhỏ này giống như là một cái cảng tránh gió vậy. Bên ngoài phòng ngủ, gió bão đang nổi lên càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn! Anh đã sớm không thể biết tương lai nó sẽ bùng nổ thành cái bộ dáng gì, chỉ có thể đi được tới đâu hay tới đó!
------
Dịch: MBMH Translate