← Quay lại trang sách

Chương 550 Diễn Viên Xuất Sắc Của Thế Hệ Trẻ-- Lục Bình!

Chúng… Chúng tôi có thể chết hay không."

Trên mặt bầm tím, miệng sưng lên giống như bánh bao, phát ra tiếng ô ô, nếu như không cẩn thận phân biệt thì thậm chí sẽ nghe không rõ đang nói cái gì.

Ánh trăng lạnh lùng xuyên qua vách tường, xuôi theo cửa sổ nhỏ chiếu sáng một góc của lò mổ. Trong gian phòng không lớn, chỉ còn lại hai bóng người bị xích sắt khóa lại đang dựa vào một bên tường.

Hoàng Văn Vượng cảm thấy cả người đau đớn và đói khát, anh sợ hãi và bất an… Anh chuyển động thân thể kéo theo sợi xích cố định nơi cổ tay phải phát ra tiếng vang lạch cạch.

Trong bóng đêm yên tĩnh, tiếng vang đột ngột này trở nên vô cùng rõ ràng.

Hoàng Văn Vượng cuống quít nín thở, cúi người xuống, sợ tạo ra động tĩnh sẽ khiến cho đám người kinh khủng kia chú ý tới.

"Anh đã sợ hãi như vậy rồi, sao lại không giống như những người kia?"

Tại một góc khác.

Ngô Mỹ Ngọc dùng hai tay ôm quanh hai chân, chôn đầu ở giữa hai chân. Cô đang cố hết khả năng để giảm thiểu nhiệt độ thân thể đang tản ra ngoài, dùng tư thế này để duy trì nhiệt độ cơ thể.

Thời tiết đêm xuân vốn không lạnh. Nhưng tóc cô còn đang chảy nước, quần áo mỏng mảnh bị thấm ướt dính thật sát vào làn da. Ngoài ra, cô còn rất xui xẻo… Ngô Mỹ Ngọc đúng lúc đang ở trong kỳ kinh nguyệt… Đủ loại chồng chất khiến cho cô suy yếu, khó chịu tới cực điểm.

Thân thể của cô đang không ngừng run rẩy.

Chờ tiếng vang xiềng xích an tĩnh lại, Ngô Mỹ Ngọc nhếch miệng, bỗng nhiên hỏi.

Hai tay hai chân của Hoàng Văn Vượng đang nằm trên mặt đất. Anh nghe thấy lời nói của Ngô Mỹ Ngọc thì cẩn thận nghiêng đầu lại. Gương mặt mập mạp vẫn còn đang dán ở trên nền xi măng lạnh buốt.

Đến lúc này, anh mới chú ý tới trạng thái của Ngô Mỹ Ngọc, sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy, dáng vẻ rất suy yếu. Anh trông thấy phía dưới người đối phương có máu chảy ra… Hoàng Văn Vượng tưởng rằng là bị thương, đang muốn nói cái gì đó thì chợt phản ứng lại.

"Không biết."

"Chỉ là cảm thấy… không muốn, không muốn cứ như vậy mà trở thành kẻ đào ngũ." Hoàng Văn Vượng thấp giọng đáp.

"Tôi trước kia là một tên phế vật, cả ngày trầm mê trong quán net. Ba mẹ đối với tôi đều chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ánh mắt các thân thích nhìn tôi đều giống như là đang nhìn rác rưởi."

"Là Lục tiên sinh, Lục tiên sinh là người đầu tiên thừa nhận tôi. Hơn nữa, tôi còn kiếm được một số tiền mà cả đời trước kia không thể kiếm được ở trong trại huấn luyện, tôi đã đưa số tiền kia cho cha mẹ tôi.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

"Người của Lục tiên sinh không phải chỉ là đơn thuần giúp tôi chuyển số tiền kia cho bọn họ, mà là thay tôi tìm một lý do hợp lý. Bọn họ nói… tôi đã trở thành một nhà phát hành game ưu tú! Tôi sáng tạo trò chơi và đã kiếm được một đồng‌ tiền lớn!"

"Ước mơ trước kia của tôi chính là trở thành một nhà phát triển trò chơi!"

"Vào ngày đưa tiền cho ba mẹ tôi… Toàn bộ gia đình tôi đều chấn động, ba mẹ tôi được nở mày nở mặt trước nay chưa từng có. Bọn họ lần đầu tiên cảm thấy kiêu ngạo vì tôi!"

"Còn cô?"

Hoàng Văn Vượng liên tục nói lải nhải một đống, còn bao gồm cái gì mà dặn dò ba mẹ không nên cho vay tiền. Một lúc sau, anh nhìn về phía Ngô Mỹ Ngọc, hỏi ngược lại: "Tại sao cô lại không nói?"

Ngô Mỹ Ngọc đầu tiên là ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt của Hoàng Văn Vượng, bình tĩnh nói:

"Tôi trước kia là một người tiếp rượu."

"Là Lục tiên sinh để cho tôi sống như một con người."

Không biết tại sao, Hoàng Văn Vượng nhìn thấy dáng vẻ suy yếu của Ngô Mỹ Ngọc vào giờ phút này và sau khi nghe thấy lời nói thờ ờ kia của cô lại bỗng dưng có một chút đau lòng.

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

Hôm sau.

Trời đã sáng rõ.

Chị Mẫn Đan thuê chung nhà mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối với đồng phục công sở, dáng người nở nang, ngồi ở trên ghế sô pha, hai chân gác lên trước khay trà. Cô đang ngồi thì chợt nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía trong nhà.

Cô dùng tay chống má, nghiêng đầu nhìn về phía trước cửa, gương mặt không kinh diễm nhưng lại rất thu hút ánh nhìn kia lộ ra một nụ cười phong tình.

Cô luôn có một loại cảm giác khác lạ đối với người đàn ông thuê chung nhà với mình này.

Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra.

"A."

"Chị Mẫn Đan?"

"Sao chị còn chưa đi làm?"

Lục Bình đón lấy ánh mắt của Hạ‌ Mẫn Đan, kinh ngạc nói.

"Người đàn ông duy nhất trong nhà của chúng ta đã trở về, chị cũng không thể đi mà không gặp mặt được đúng không?"

Đôi môi đỏ của Hạ Mẫn Đan khẽ giương lên, lộ ra ý cười trêu chọc. Cô nhìn thấy ánh mắt của Lục Bình rơi vào trên đùi mình sau đó dần dần hướng lên, thế là âm thầm thu hồi ý cười rồi‌ đáp lại.

Nếu như là Lục Bình lúc trước bị trêu chọc như vậy thì sẽ không nhịn được mà đỏ mặt một hồi. Nhưng bây giờ đã khác, anh cười tủm tỉm đi đến cạnh chị Mẫn Đan rồi ngồi xuống: "Chỉ là gặp mặt thôi à?'

⚝ ✽ ⚝

Đối phương đánh vào mu bàn tay của Lục Bình một cái.

"Cậu nghĩ gì thế?"

Hạ Mẫn Đan cầm túi xách lên, tiêu sái đi tới trước cửa: "Đi làm đây!"

------

Dịch: MBMH Translate