← Quay lại trang sách

Chương 552 Lại Là Nhân Vật Phù Hợp Với Mình?

Lục Bình vừa đi vừa suy nghĩ. Không lâu sau, Lục Bình đã đi tới sân khấu nhỏ nơi anh lần đầu tiên tham gia khóa học của giáo sư Cố Kiện Ngô. Chỉ là, sân khấu nhỏ hôm nay cũng không mở ra đối với bên ngoài, trước cửa là một câu biểu ngữ có ghi rõ là hội thảo nghiên cứu.

Lục Bình chỉ nhìn liếc qua liền dừng lại ở trước bậc thang, móc điện thoại ra rồi gọi cho giáo sư Cố.

"Là Lục tiên sinh sao?"

"Xin chào!"

"Tôi là học sinh của giáo sư Cố, tên là Du Kim Chi. Giáo sư Cố đang bận, đặc biệt để tôi tới đưa thư mời cho ngài, đồng thời dẫn ngài đi vào trong."

Cúp điện thoại, mấy phút đồng hồ sau.

Một cô gái trẻ tuổi đeo kính mắt, mặc áo sơmi trắng quần jean chạy ra từ bên trong rạp. Ánh mắt của cô tìm kiếm ở trước bậc thang, nhìn thấy Lục Bình với dáng vẻ công nhân viên chức bình thường thì trong ánh mắt hiện lên một tia hoài nghi. Nhưng rất nhanh, sau khi tới gần và dò hỏi, đạt được đáp án thì giọng điệu của cô liền trở nên nhiệt tình hơn rất nhiều.

Lục Bình đi theo phía sau lưng cô gái. Anh âm thầm dò xét, chú ý tới bầu không khí của tiểu kịch trường rõ ràng có chút không đúng, dường như còn trang nghiêm hơn tưởng tượng rất nhiều.

"Trên mặt tôi có cái gì à?" Chú ý tới ánh mắt của cô gái trẻ tuổi này không ngừng nhìn về phía mình, Lục Bình cười một tiếng, trêu ghẹo hỏi.

"Không, không có!"

"Tôi chỉ là có chút tò mò về ngài mà thôi!" Gương mặt Du Kim Chi lập tức đỏ lên, vội vàng đáp lại.

"Tò mò?"

"Ừm!"

"Ngài không biết đâu, giáo sư Cố bình thường lúc dạy học cho nghiên cứu sinh chúng tôi đều sẽ nhắc tới ngài, nói thiên phú diễn xuất của ngài vừa có sức kéo lại vừa có linh tính."

"Giáo sư Cố còn nói ngài là người có diễn xuất tốt nhất trong đám người đồng lứa, kể cả những người từng đóng phim truyền hình đều được đưa vào để so sánh." Du Kim Chi nói không ngừng.

Lục Bình cười gật đầu.

Lúc này, hai người đã tới trước rạp, có học sinh trong trường học đang đứng tiếp đãi ở bên cạnh cửa ra vào.

"Lục tiên sinh, quy cách của hội thảo diễn xuất đêm nay rất cao, ngay cả chúng tôi đều không được phép đi vào." Du Kim Chi nhìn thoáng qua trước cửa, có chút hâm mộ nói với Lục Bình.

⚝ ✽ ⚝

Đưa thư mời lên.

Sau đó, người được đưa vào bên trong rạp một cách trang trọng.

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình khiêm tốn nhìn một vòng xung quanh, đáy lòng lúc này bắt đầu trầm mặt.

Khá lắm.

Đây là hội thảo nghiên cứu gì?! Lục Bình mới chỉ nhìn quét sơ qua một vòng đã trông thấy rất nhiều diễn viên thực thụ trong ngành giải trí: Hoàng Bác, Nhạc Đông, Tưởng Văn Lệ, Trần Kiến Binh, Lý Tuyết Giám… Đám diễn viên trẻ hơn thì có mấy người Triệu Kim Mạch, Lưu Hạo Nhiên từng kết bạn vào đợt trước.

"Anh Lục!"

"Anh Lục!"

Lục Bình được dẫn tới chỗ ngồi của mình. Vừa ngồi xuống, Triệu Kim Mạch ngồi ở hàng ghế phía trước liền xoay người, lặng lẽ vẫy tay hô. Thấy người sau nhìn mình, cô liền vui vẻ nói: "Em biết mà, dựa vào sự coi trọng của giáo sư Cố đối với anh, anh khẳng định sẽ tới tham gia."

"Đúng rồi! Anh Lục, tại sao lần trước anh lại không trả lời tin nhắn của em?"

Triệu Kim Mạch có EQ rất cao, sau khi nói chuyện mấy câu liền cố ý nhếch miệng, làm ra vẻ đáng yêu, hỏi.

"Đoạn thời gian trước bận rộn công việc, chờ đến lúc nhìn thấy tin nhắn thì đã là vài ngày sau."

Lúc ở trên tàu điện ngầm, Lục Bình cũng nhìn thấy tin nhắn của Triệu Kim Mạch, đối chiếu thời gian tương ứng thì lúc ấy anh hẳn là đang ở trên vùng biển quốc tế.

Trường hợp không tầm thường.

Sau khi Triệu Kim Mạch chào hỏi vài câu với Lục Bình liền quay người lại ngồi thẳng thân thể.

Lục Bình âm thầm dò xét tiểu kịch trường, lúc này trong rạp đã ngồi hơn sáu mươi người. Trên cơ bản đều là các diễn viên có thực lực nhất trong giới giải trí mà không phải chỉ là các minh tinh nổi tiếng. Lục Bình nhạy cảm nhìn về phía mấy vị trí, có camera đang lặng lẽ ghi hình.

Lông mi khẽ nhíu.

Mặc dù anh đã lộ diện ở trước sân khấu, nhưng cho đến nay anh vẫn không quen với việc bị quay chụp. Sau khi suy nghĩ một lát, anh cúi đầu gửi cho Viên Lợi Quân đang canh giữ ở bên ngoài một mệnh lệnh.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Rất nhanh đã đến tám giờ tối, hội thảo nghiên cứu chính thức bắt đầu. Ánh đèn bốn phía trở nên ảm đạm, giáo sư Cố Kiện Ngô mặc một bộ quần áo chính thức đi tới trước bục phát biểu.

Ánh mắt của Lục Bình ngưng tụ lại, lần đầu tiên có cảm nhận trực quan về địa vị của giáo sư Cố Kiện Ngô ở trong vòng. Đối phương chỉ vừa mới giơ tay lên, ánh mắt của tất cả mọi người bao gồm cả đám người Tưởng Văn, Trần Kiến Binh… đều tập trung ở trên người ông.

Sau khi đọc bài phát biểu chào mừng một cách ngắn gọn, giáo sư Cố Kiện Ngô nghiêm túc nói ra:

"Buổi hội thảo nghiên cứu đêm nay của chúng ta có một sứ mệnh lịch sử."

"Hiện tại, những người đồng hành bên trong vòng tròn, mặc kệ là các học sinh còn đang đi học tại trường học hay là các diễn viên kỳ cựu thì đều đang càng ngày càng táo bạo, mù quáng theo đuổi lưu lượng và tiền bạc, mà quên đi trách nhiệm mà chúng ta nên có."

"Tại đêm nay, chúng ta sẽ tìm lại sơ tâm ban đầu của chính mình với tư cách là một diễn viên! Chuyên tâm rèn luyện để đạt được mục tiêu ban đầu của mình, không biết những người như vậy hiện tại còn dư lại được mấy phần!"

------

Dịch: MBMH Translate