← Quay lại trang sách

Chương 553 Anh Nói Với Tôi Đây Là Người Ngoài Giới Sao?!

Lời nói của giáo sư Cố Kiện Ngô không có một chút khách sáo nào, không ngừng vang vọng khắp rạp hát.

Lục Bình nhìn thấy đám diễn viên trẻ ngồi ở trước mặt mình như Triệu Kim Mạch, Lưu Hạo Nhiên đều bắt đầu có chút khẩn trương.

Lục Bình khẽ nhíu mày, ngay sau đó anh liền hiểu rõ ý nghĩ của hội thảo nghiên cứu này.

Đây sẽ là một tín hiệu để ngành giải trí tìm lại sơ tâm của mình!

Là muốn tiến hành một đợt thanh tẩy ngành nghề!

"Mình đây là đang làm cái gì vậy?"

"Nếu như có thể lăn lộn đến loại trình độ này trước khi đổi mới tình báo thì còn cần liều mạng nhảy múa ở trên mũi đao sao? Mình đã sớm xuất đạo, làm diễn viên rồi!" Lục Bình mắng thầm trong lòng.

Hội thảo nghiên cứu không ngừng tiếp tục.

Giáo sư Cố Kiện Ngô rút thăm, rút ra một đoạn cốt truyện ngắn. Sau khi đọc lên nội dung của cốt truyện kia trước mặt mọi người, ông liền yêu cầu các diễn viên lên sân khấu để biểu diễn.

Rất nhanh, đối phương lại bắt đầu rút thăm lần nữa.

"Hửm?"

"Một đoạn ngắn vô cùng kinh điển của « The Shawshank Redemption », những người biểu diễn cần biểu diễn lại cảnh nam chính chạy ra khỏi ngục giam và tận hưởng cảm giác tự do."

"Thế nào? Có ai muốn lên sân khấu thử một chút hay không?"

Gương mặt giáo sư Cố Kiện Ngô lộ ra ý cười, ánh mắt đảo qua trước sân khấu. Ông điều khiển con chuột, màn hình sau lưng phát ra một đoạn phim ngắn.

Một đoạn ngắn này nhìn như không có gì khó, nhưng lại rất khảo nghiệm sức kéo và cảm giác cộng hưởng trong lúc biểu diễn. Cho dù là các diễn viên dày dặn kinh nghiệm ở đây đều không ai dám chắc bản thân mình có thể phô bày được hết sự cường điệu về cảm xúc này.

Một tác phẩm kinh điển có thể đi vào lịch sử điện ảnh như này trên cơ bản là không thể phục chế, nó thuộc về kiểu pháo hoa trong nháy mắt!

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình ngẩng đầu, nhìn về phía nhân vật chính Andy trong màn hình đang bò qua ống thoát nước, cảm xúc cuối cùng được dâng cao khi anh giang hai tay đứng dưới cơn mưa.

Anh suy tư.

Mí mắt hơi giật giật.

Sự chạy trốn của Andy cùng với cảm xúc của đối phương sau khi chạy trốn, vậy mà lại khiến cho anh nhớ lại cảm xúc của mình trước khi xuống khỏi du thuyền Thánh Ca Hải Dương cùng với cảm xúc sau khi chạy trốn trên lộ trình đã định trước, lúc chuẩn bị ngồi tàu hướng về Đông Nam Á.

Phù hợp!

Càng suy nghĩ càng cảm thấy phù hợp! Càng cộng hưởng!

Lục Bình nhìn màn hình, dần dần tiến vào bên trong cảm xúc của nhân vật!

Đối với đoạn phim ngắn này, Cố Kiện Ngô hi vọng người lên sân khấu biểu diễn sẽ là lớp người trung niên, hoặc là diễn viên thanh niên.

Ánh mắt ông nhìn về phía những người trẻ tuổi. ‌ Nhưng mỗi một người đều vô thức tránh đi ánh mắt của ông. Đoạn Andy chạy ra khỏi ngục giam cùng với đoạn cộng hưởng cảm xúc sau đó có độ khó quá cao, không ai muốn đi lên bêu xấu cả.

Trong rạp hát nhỏ, bầu không khí có một chút khẩn trương.

Lục Bình ngồi dựa vào ghế, anh phát hiện, lúc ánh mắt của giáo sư Cố Kiện Ngô rơi vào một loạt người ngồi ở trước mặt anh như Lưu Hạo Nhiên cùng Bạch Kính… thì sắc mặt bọn họ đều thay đổi… cúi đầu xuống, thân thể căng cứng.

"Được rồi."

"Trong trường hợp này, mình mà lên sân khấu có chút không quá phù hợp.” Lục Bình nói nhỏ.

Anh nhìn thấy giáo sư nhìn về phía mình liền khẽ gật đầu với đối phương, sau đó chuẩn bị dời ánh mắt đi chỗ khác. Ai nghĩ đến, có lẽ là giáo sư Cố lý giải sai, sau khi nhìn thấy Lục Bình đáp lại, trên gương mặt già nua lập tức lộ ra nụ cười:

"Rất tốt."

"Tiểu Lục, cậu lên biểu diễn cho mọi người xem một chút đi."

Lục Bình có chút sững sờ, kinh ngạc ngẩng đầu.

Ngay sau đó, anh còn chưa nói gì, bốn phía đã vang lên tiếng vỗ tay, không ngừng có ánh mắt nhìn về phía Lục Bình.

"Hô!"

"Vậy liền…"

"Lên đi!"

Lục Bình thở ra một hơi, lúc này anh phát hiện ra thân thể của mình giống như đã sớm nhao nhao muốn thử. Cũng đúng, có thể tăng kỹ năng diễn xuất lên đến trình độ hiện tại trong thời gian ngắn như vậy, ngoại trừ nguy cơ sinh tử ra thì không có dục vọng biểu diễn mạnh mẽ là chuyện không có khả năng.

Không có gì phải luống cuống cả, sau khi đứng dậy và ra hiệu với mọi người xung quanh, Lục Bình sải bước lên sân khấu.

"Không cần hoàn toàn dựa theo trong phim ảnh."

"Tiểu Lục."

"Nếu như cậu có suy nghĩ của mình thì hoàn toàn có thể biểu hiện nó ra ngoài.” Giáo sư Cố mỉm cười nói.

⚝ ✽ ⚝

"Người này là?" Trước sân khấu, hàng thứ nhất, Tưởng Văn Lệ thấp giọng hỏi.

Bọn họ rõ ràng chú ý tới, sau khi người này lên sân khấu, thái độ của giáo sư Cố trở nên rất nhiệt tình.

"Bạn vong niên của Lão Cố, người ngoài giới chúng ta. Các người hãy chờ xem, Tiểu Lục biểu diễn có một loại cảm giác không giống nhau." Lý Tuyết Giám bên cạnh vừa cười vừa nói.

Ông vừa dứt lời, ánh đèn trước sân khấu lập tức thay đổi, tia sáng bốn phía dần mờ đi, chỉ có một chùm sáng chiếu xuống trên người thanh niên kia.

------

Dịch: MBMH Translate