Chương 554 Diễn Xuất Của Anh Lục Có Phải Là Đã Tốt Hơn Rồi Hay Không?
Cảm xúc."
"Lúc ấy Andy đã ngồi tù hai mươi năm, cuối cùng cũng vượt qua được tường cao của ngục giam, bò qua cống thoát nước hôi thối dài 500 thước, chạy trốn trong đêm mưa sấm sét vang dội!"
Ánh đèn sân khấu bao phủ lấy Lục Bình. Anh ngồi ở trước ghế sô pha, suy nghĩ về cảm xúc tương ứng.
"Một đoạn này tương ứng với buổi tối ở trên du thuyền Thánh Ca Hải Dương. Mình cần hồi tưởng lại cảm xúc căng thẳng trước khi chạy trốn."
Không ngừng đào sâu trong trí óc.
Loại cảm giác khẩn trương khi nhảy múa ở trên mũi đao kia bắt đầu bị đào ra. Đúng lúc này, dưới ánh đèn, Lục Bình bắt đầu biểu lộ ra vẻ mặt từng có của mình, động tác rất nhỏ của thân thể và thần thái khí chất dần dần hiện ra rõ ràng.
Chỉ là một chút thay đổi nhỏ như vậy thôi.
Bên cạnh sân khấu, giáo sư Cố Kiện Ngô bắt đầu chuyên chú, trong ánh mắt lộ ra vẻ chờ mong.
Ở hai hàng đầu tiên trước sân khấu, Tưởng Văn Lệ lộ ra vẻ kinh ngạc. Cô chú ý tới trên người thanh niên này tản mát ra loại cảm giác cộng hưởng và lực ảnh hưởng kia.
"Anh bạn này thực sự là người ngoài giới sao?" Hoàng Bác kinh ngạc nói.
Lục Bình mở mắt ra, anh không dám bộc lộ hết mọi cảm xúc của mình lúc ấy, sợ hãi sẽ dùng quá sức. Anh bắt đầu biểu diễn, lúc này anh đang ngồi ở trước giường trong phòng giam, chờ đèn tắt…
Anh vừa muốn khắc chế cảm xúc, không muốn để người khác phát hiện ra sự khác thường của mình; một bên khác còn cần biểu hiện ra cảm giác chờ mong và bành trướng khi sắp thu hoạch được tự do sau hai mươi năm bị đè nén!
Đây là điểm khó biểu diễn nhất, trong cái ngành này, cho dù là các nghệ sĩ hàng đầu thì cũng rất khó biểu hiện ra ngoài. Bởi vì, bọn họ không có cách nào cụ thể loại cảm thụ bị phát hiện thì sẽ chết này, không có cách nào cảm giác được nguy hiểm khi tất cả hy vọng bị phá diệt này!
Mà lúc này, trước mặt các diễn viên hàng đầu trong giới giải trí, Lục Bình duy trì cái cảm giác cân bằng kia một cách vô cùng nhuần nhuyễn, hoàn mỹ giống như là nghệ thuật vậy!
Bị phát hiện thì sẽ chết?
Lục Bình cực kỳ hiểu cảm giác này!
Biểu diễn vẫn còn tiếp tục, đèn bị tắt đi. Chỉ nhìn thấy Lục Bình không có lập tức động tác, anh vẫn còn ngồi ở trong bóng tối, biểu lộ rất nhỏ được khắc vào trong thực chất.
"Đây là quái vật từ nơi nào đến vậy?"
"Chi tiết quái lại?!"
Trước hàng ghế trước sân khấu, lớp diễn viên trung niên, trưởng ban Lịch Sử, Trương Nghị sợ hãi thán phục nói: "Các người có nhìn thấy bàn tay giấu bên trong của cậu ấy không, cách mỗi một giây đồng hồ lại gõ lên chân một lần.
Tôi dám đánh cược, đây đang nhẩm đếm thời gian.”
Không lâu sau, Lục Bình đứng dậy.
Trên sân khấu không có dụng cụ biểu diễn thật nào cả. Anh làm bộ giơ tấm áp phích lên, nhìn về phía con đường đã được mình đào ra trước đó phía sau bức tường dày. Trong nháy mắt, cảm xúc bắt đầu trùng kích. Đối với khán giả bình thường mà nói thì khả năng chỉ sẽ cảm thấy cộng hưởng, cảm thấy cảm xúc bị dẫn động. Nhưng trong mắt các diễn viên có kinh nghiệm tại hiện trường thì lại khiến cho bọn họ có cảm giác giật mình khó hiểu, khiến bọn họ bắt đầu trở nên chuyên chú hơn.
"Cảm xúc khi nhìn thấy đường hầm có thể so sánh với cảm xúc khi mình lái chiếc xe con màu đen đi vào trong chiếc xe tải."
⚝ ✽ ⚝
Vào trong đường hầm.
Bò qua cống thoát nước.
Trong quá trình này, Lục Bình thực sự không tìm thấy cảm xúc và chi tiết có thể đưa vào cụ thể. Cũng bởi vì biểu hiện trung quy trung củ, thậm chí còn có một chút trình độ không online.
Rất nhanh, Lục Bình liền biểu diễn đến cảnh tiến vào trong cống thoát nước của ngục giam. Ở đoạn này, nhân vật chính đã cầm một cục đá lớn đập về phía đường ống nương theo mỗi lần tiếng sấm vang lên. Mà đoạn phim này chính là chỗ khó khăn thứ hai trong biểu diễn.
Trong rạp nhỏ, dưới tất cả ánh mắt của các diễn viên dày dặn kinh nghiệm, Lục Bình cầm một tảng đá không có thật, dường như đang chờ đợi tiếng sấm.
Tất cả mọi người đều chờ mong nhìn chằm chằm.
"Trong đoạn này, nhân vật chính đã không còn cách nào lui về sau, mỗi một lần đập xuống đều chính là bước ngoặt để bản thân có thể chạy trốn."
Dưới ánh đèn sân khấu, Lục Bình hít sâu một hơi. Trước mắt anh không ngừng hiện lên hình ảnh mình ngồi ở bên trong xe con tối tăm kia. Lúc xe hàng đến bến cảng, cửa xe bị mở ra, tiếng lạch cạch của thanh sắt chợt truyền đến…
Khi đó, mỗi một tiếng lạch cạch đều giống như sấm sét nổ vang đối với Lục Bình đang quen thuộc với sự yên tĩnh ngắn ngủi!
Ánh mắt ngưng tụ lại!
Hòn đá lớn trong tay đập về phía ống dẫn nước nương theo từng tiếng nổ vang!
Cạch!
Cạch!
Cạch!
Biểu diễn không có đạo cụ, âm thanh cũng chỉ là hư vô. Nhưng từng động tác kia lại rõ ràng đập vào trong tai của tất cả mọi người dưới sân khấu, giống như là sấm dữ! Càng giống như là tiếng vang hướng về phía tự do!
"Má ơi!"
"Diễn xuất của anh Lục có phải là đã tốt hơn rồi hay không? Tôi xem mà nổi cả da gà rồi đây này!" Ở hàng sau, Triệu Kim Mạch sờ lên cánh tay, thấp giọng nói.
------
Dịch: MBMH Translate