← Quay lại trang sách

Chương 555 Không Hổ Là Lục Tiên Sinh

Biểu diễn bắt đầu tiến vào cao trào.

Lục Bình xuyên qua ống thoát nước, biểu cảm trên mặt không ngừng thay đổi.

Tiếp sau đó chính là đỉnh cao của khó khăn trong màn biểu diễn này, cho dù là đám người Lý Tuyết Giám, Tưởng Văn Lệ thì đều không có niềm tin quá lớn.

Mà hết lần này tới lần khác, nếu như không thể biểu diễn ra một màn này thì mọi thứ trước đó đều trở nên vô dụng.

Cảm xúc của đoạn này lại cực khó biểu diễn, nhân vật chính đã bò qua cống thoát nước dài 500 mét, là cố gắng suốt hai mươi năm của nhân vật chính… Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi ngục giam, tự do ngắm nhìn bầu trời, tắm nước mưa, đứng dưới sấm sét, giang hai cánh tay nghênh đón tự do!

Nội dung cốt truyện thăng hoa! Năm đó, The Shawshank Redemption nổi tiếng khắp thế giới chính là nhờ đoạn biểu diễn cuối cùng này!

"Làm như thế nào để diễn đây?" Tưởng Văn Lệ ngồi thẳng người, ánh mắt nhìn chằm chằm.

"Khó."

"Động tác của đoạn này rất đơn giản, nhưng chính là bởi vì đơn giản cho nên mới khó. Khó nằm ở sức kéo cảm xúc và lực phủ lớn." Lý Tuyết Giám cũng trầm giọng nói ra.

Nhóm người bọn họ đã hoàn toàn bị Lục Bình‌ cảm nhiễm, lúc này toàn bộ đều nghiêm túc mà chuyên chú.

⚝ ✽ ⚝

"Hô!"

"Hô!"

"Hô!"

Lục Bình thở hổn hển.

Anh chạy ra ngoài.

Trước khi bò ra khỏi cống thoát nước, Lục Bình đã ném áo sơmi trên người xuống, thân thể trần trụi đứng dưới ánh đèn sân khấu.

"Cảnh cuối cùng."

"Lý giải của mình đối với nhân vật chính là —— hy vọng."

"Lục Bình đón cơn mưa của sự tự do, nhớ lại cảm xúc khi biết được tình báo vẫn có thể đổi mới, cảm xúc khi kéo cửa sắt kho rương ra và nhìn thấy hàng loạt tình báo!"

Nghĩ như vậy, Lục Bình nhanh chóng đắm chìm vào trong trạng thái lúc ấy.

Anh nhắm hai mắt lại, hơi ngẩng đầu lên, cười toe toét… sau đó, giang hai cánh tay! Nghênh đón nước mưa rơi xuống!

Anh không ngừng thở dốc!

Anh cảm thấy‌ vui sướng!

Cuối cùng, quan trọng nhất, cũng là điều khó biểu đạt nhất, đó chính là cảm xúc khi thực sự nghênh đón hy vọng! Cảm xúc này được Lục Bình không ngừng biểu đạt, điên cuồng bốc lên!

Đó là cảm xúc của Lục Bình sau nửa tháng không có tình báo, nhưng lại đột nhiên tìm về được trong lúc bấp‌ bênh!

Đó là chìa khóa hy vọng lần nữa có được!

Lục Bình chuyên tâm biểu diễn dưới ánh đèn sân khấu…

Toàn bộ hiện trường trở nên cực kỳ yên tĩnh! Tất cả mọi người đều thất thần nhìn về phía thanh niên đang giang hai cánh tay trước sân khấu!

⚝ ✽ ⚝

Trước sân khấu, Tưởng Văn Lệ giật cả mình, cô đưa thay sờ sờ làn da được bảo dưỡng cực tốt của mình, vậy mà không biết đã nổi da gà từ lúc nào.

"Khá lắm." Lý Tuyết Giám sợ hãi thán phục nói.

Tại một vị trí khác, Trương Nghị khẽ nhếch miệng, con mắt trừng lớn. Anh muốn ghi tạc một màn này lại vào trong đầu, sợ sẽ bỏ lỡ một chi tiết nhỏ nào đó!

"Hửm?"

"Còn chưa kết thúc? Đây là thêm cảnh sao?"

"Đoán chừng là vậy.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

"Ha ha, tiểu tử này có chút lợi hại, cảnh kinh điển mà cũng dám thêm kịch."

Trong tiểu kịch trường.

Chỉ còn ánh đèn phía trên sân khấu là còn sáng.

Dựa theo nội dung cốt truyện, Lục Bình biểu diễn đến đoạn giang hai cánh tay liền xem như kết thúc, nhưng Lục Bình vẫn còn chưa có dừng lại.

⚝ ✽ ⚝

"Lúc ấy, sau khi nhìn thấy tình báo có thể đổi mới một lần nữa ở trong kho rương, niềm vui sướng dần dâng trào trong lòng mình cuối cùng không ngừng phóng thích ra ngoài."

Lục Bình cười toét miệng.

Ngay sau đó, anh nhớ lại hành động của mình sau khi bước ra khỏi kho hàng. Sau khi cảm xúc cực độ qua đi, anh cảm giác được sự mỏi mệt khó nén. Anh dựa vào kho hàng rồi ngồi một hồi.

Lục Bình cảm thấy chuyện này rất có thể được xem là kết thúc, trong nội dung bộ phim The Shawshank Redemption không có cảnh này, nhưng đối với nhân vật chính đã yên lặng cố gắng hai mươi năm chắc chắn là có.

Nghĩ đến đây, chỉ nhìn thấy, trước sân khấu, Lục Bình đặt mông ngồi xuống đất, hai chân buông lỏng, hai tay tự nhiên rủ xuống đặt ở trên đầu gối. Lục Bình cúi thấp đầu, chỉ đơn giản là thở dốc mấy cái và buông lỏng… Chẳng biết tại sao lại khiến cho ánh mắt của các diễn viên dày dặn kinh nghiệm trước sân khấu đỏ ngầu trong nháy mắt. Loại chua xót và cảm giác cộng hưởng kia làm cho bọn họ giống như là bị điện giật vậy.

Lục Bình vẫn còn đang tiếp tục. Anh ngẩng đầu, đặt bàn tay sau lưng, hai chân duỗi thẳng về phía trước… Hạt mưa không có thật không ngừng đánh vào trên mặt anh, anh nở một nụ cười nhẹ nhõm.

Không lâu sau, tầm khoảng hơn một phút đồng hồ, Lục Bình đứng lên từ vũng bùn, phủi người, sau đó đi về phía xa.

Trước sân khấu, Tưởng Văn Lệ nhìn bóng lưng rời đi của Lục Bình, đưa tay lau lau khóe mắt.

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt nổ vang khắp tiểu kịch trường.

⚝ ✽ ⚝

"Đây chính là sở thích của Lục tiên sinh sao?"

Bên trong phòng quan sát, Viên Lợi Quân khoanh tay trước ngực, ánh mắt‌ sáng rực nhìn chăm chú về phía nhân vật chính ở giữa sân khấu, thì thầm trong lòng.

"Không hổ là Lục tiên sinh."

Việc một người như Lục tiên sinh nghiên cứu về diễn xuất thực sự là quá bình thường. Chỉ là, điều khiến cho Viên Lợi Quân không nghĩ tới là khả năng biểu diễn của Lục tiên sinh vậy mà lại có thể khiến cho một đám bậc thầy diễn xuất đều sợ hãi thán phục.

Nghĩ như vậy, ánh mắt sắc bén của Viên Lợi Quân nhìn về phía người đàn ông trung niên Trương Nghị. Đối phương lấy điện thoại ra, quay lại màn biểu diễn cuối cùng của Lục tiên sinh.

"Chú ý và tiến hành chặn đường mạng lưới trong kịch trường này." Viên Lợi Quân nhìn về phía thanh niên đang ngồi ở trước máy tính bên cạnh, nói ra.

"Vâng!" Thanh niên cung kính đáp.

Chờ sau khi hội thảo kết thúc, anh sẽ đi phá hủy bộ nhớ của các camera, đồng thời sẽ thông qua một chút thủ đoạn để tiêu hủy điện thoại của Trương Nghị

------

Dịch: MBMH Translate