Chương 556 Lục Bình Đóng Vai Gia Chủ Vinh Gia!
Tiểu Lục."
"Cậu đúng là khiến cho tôi càng ngày càng cảm thấy kinh diễm."
"Lợi hại!"
"Thật lợi hại! Với cảm xúc và sức kéo mà cậu biểu diễn trong đoạn này, tôi cảm thấy cho dù là diễn viên chính tự mình tới thì cũng không bằng cậu."
Giáo sư Cố Kiện Ngô không ngừng vỗ tay, không tiếc lời khen ngợi.
"Cách mà cậu xử lý các chi tiết đều khiến cho tôi phải mặc cảm, tựa như là tự mình trải qua vậy."
Lục Bình đang cài cúc áo sơmi, nghe thấy lời này của giáo sư thì chỉ cười cười, không có trả lời. Người khác đúng là diễn, nhưng anh cũng không rõ bản thân mình có phải là diễn hay không. Chẳng lẽ nói, bản thân đang thể hiện ra một phần liều mạng của mình ra ngoài.
"Tiểu Lục."
"Có muốn diễn thêm một đoạn nữa hay không? Tôi có chút xem chưa đã!"
"Chắc là mọi người đều cảm thấy như vậy, có đúng hay không?"
Giáo sư Cố Kiện Ngô nói với Lục Bình với vẻ chờ mong. Một câu tiếp theo chính là mang theo chút khoe khoang nhìn về phía các diễn viên trước sân khấu.
Ông vừa dứt lời, trong rạp lại lần nữa vang lên tiếng vỗ tay.
"Vậy liền thử thêm lần nữa?" Lục Bình không có từ chối, phóng khoáng nói.
Anh đã tìm ra được một chút mùi vị. Sau mỗi một lần biểu diễn như vậy, anh đều cảm nhận được cảm giác vui vẻ xuất phát từ sâu trong nội tâm. Đây có lẽ là do ngày bình thường kiềm chế quá nhiều. Mỗi người đều rất khó chôn giấu tất cả mọi thứ ở đáy lòng, giấu càng lâu thì càng khó thụ. Anh có thể thông qua loại hình thức này để biểu diễn ra một mặt chân thật trước mặt mọi người, thật sự là một loại hưởng thụ.
"Lần này, do chính cậu tự chọn."
"Được."
Lục Bình đưa tay luồn vào trong hộp, rất nhanh liền lấy ra một tờ giấy. Mở ra xem xét, cũng là một đoạn ngắn kinh điển! Đó là một cuộc trò chuyện giữa đại lão Vương Chí Vấn và G tiên sinh trong một bộ phim truyền hình hắc bang.
Một đoạn này rất khó.
Nó khảo nghiệm khả năng đọc lời kịch, càng khảo nghiệm khí chất đại lão mà diễn viên biểu hiện ra! Trong phim truyền hình trong nước, nó chính là phân đoạn biểu diễn ngắn thuộc cấp cao nhất!
Trước sân khấu, Tưởng Văn Lệ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Bởi vì năm đó cô chính là nữ chính trong bộ Black Ice này, Cho nên, cô vô cùng hiểu rõ khả năng diễn xuất của Vương Chí Vấn cao như nào.
"Đoạn này hình như là cần một người hợp tác?" Lục Bình hỏi.
Sau khi giáo sư Cố Kiện Ngô nghe thấy lời này, ánh mắt liền trực tiếp nhìn về phía các diễn viên trung niên lâu năm.
Ông cảm thấy ở nhóm trung niên này, cho dù là Trương Nghị thì chỉ sợ cũng không ép được Lục Bình.
"Giáo sư Cố, hay là để em lên thử một chút?" Trần Bảo Quốc giơ tay lên.
Người này từng diễn Hán Võ Đại Đế, diễn qua Gia Khánh Đế, luận về khả năng diễn xuất tuyệt đối là thuộc nhóm đứng đầu.
Ông sải bước đi lên sân khấu, ngồi ở đối diện Lục Bình.
Giáo sư Cố đưa kịch bản cho Lục Bình và Trần Bảo Quốc, đồng thời phát clip tương ứng lên màn hình.
⚝ ✽ ⚝
"Hô!"
"Hô!"
"Hô!"
Trước sô pha, Lục Bình cảm nhận được ánh mắt của Trần Bảo Quốc, không khỏi hít mấy hơi thật sâu. Anh có thể cảm nhận được cảm xúc của mình còn có một chút kích động. Lúc anh còn nhỏ đã từng xem qua bộ phim Danh gia vọng tộc và Hán Võ Đại Đế của thầy Trần Bảo Quốc. Lúc ấy, cha mẹ anh đều là fan của Trần Bảo Quốc.
Ai có thể nghĩ đến, hiện tại, anh lại sắp phải đối diễn với người này.
Mộng ảo!
Không hợp thói thường!
Lục Bình đè xuống suy nghĩ, điên cuồng suy nghĩ xem mình nên diễn vai diễn hắc bang của Vương Chí Vấn như thế nào. Đối phương là lão tổng của một tập đoàn dược phẩm, đồng thời còn là một ông trùm ma túy hàng đầu! Là một đại lão có IQ cao!
"Mình nhớ là, mỗi cái giơ tay nhấc chân của Vinh Tích Triều trong hội nghị bàn tròn trên Thánh Ca Hải Dương đều cực kỳ phù hợp với cuộc nói chuyện này." Lục Bình nói nhỏ.
Vinh Tích Triều chính là gia chủ Vinh gia đứng đầu Trung Hải. Dùng trong trường hợp như này, nói là giết gà bằng dao mổ trâu cũng không đủ.
Nghĩ như vậy, Lục Bình bắt đầu nhớ lại tư thái của Vinh Tích Triều. Trong khoảng thời gian cuối cùng, khí chất mà anh không ngừng rèn luyện khi đối đầu với các đại lão thực thụ bắt đầu lan rộng.
Trần Bảo Quốc ngồi đối diện chú ý tới điểm này, ánh mắt lập tức ngưng tụ lại.
Đúng lúc này.
Đoạn video ngắn kết thúc, chỉ còn lại ánh đèn sân khấu rơi vào trên người hai người.
Biểu diễn bắt đầu!
⚝ ✽ ⚝
"Nói như vậy, anh sinh ra trong một gia đình có địa vị cao?" Lục Bình bắt chéo hai chân, hai tay đặt ở trước người, vẻ mặt ôn hòa, mở miệng nói.
Những lời nói đơn giản này khi xuất phát từ miệng Lục Bình lại mang theo tràn đầy cảm giác áp bách.
Trần Bảo Quốc vậy mà cảm nhận được một loại cảm giác bị ép diễn. Ông cũng nhanh chóng tiến vào trạng thái biểu diễn, đáp lại:
"Đúng vậy."
"Xin hỏi, lệnh tôn đại nhân là ai?" Lục Bình bắt chước tốc độ và giọng điệu của Vinh Tích Triều, tiếp tục đọc lời thoại.
------
Dịch: MBMH Translate