← Quay lại trang sách

Chương 557 Âm Mưu Chụp Vào Lục Bình!

Khẳng định là một người chưa bao giờ đi xa, nếu không thì tôi cũng sẽ không đến mức lưu lạc tha hương."

"G tiên sinh đã Đông Nam Á như thế nào vậy?"

"Tôi đến địa khu Kim Giác vào cuối năm 1970. Chắc ngài cũng biết, một năm kia đã xảy ra chuyện lớn, cha tôi với tư cách là cấp dưới cũ của hắn đương nhiên cũng sẽ bị liên lụy đi vào. Hồng Lâu Mộng có một câu nói rất hay, có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục. Chuyện của tôi cũng sẽ bị bóc ra." Trần Bảo Quốc hút thuốc, khống chế giọng điệu.

Đoạn phim này chỉ là đôi ba câu đối thoại như vậy, không có quá nhiều động tác hay là quá nhiều tràng cảnh. Nhưng càng như vậy, độ khó biểu diễn lại càng cao.

Cuộc nói chuyện giữa hai vị đại lão chầm chậm triển khai.

Cuộc nói chuyện lúc mới bắt đầu vẫn còn ổn. Nhưng dần dần, các diễn viên trong kịch trường bao gồm mấy người Tưởng Văn Lệ, Trương Nghị… đều hoảng sợ phát hiện bầu không khí của cuộc nói chuyện lại là thầy Trần Bảo Quốc bị khí tràng của Lục Bình vững vàng chặn lại.

⚝ ✽ ⚝

"Quái vật!"

"Đây chính là thầy Trần Bảo Quốc từng diễn Hán Võ Đại Đế đó!"

"Lúc diễn vai đại lão lại có thể bị khí tràng của thanh niên này chặn lại sao?"

"Cậu chàng này có lai lịch gì? Người chưa từng gặp hoặc là chưa từng tiếp xúc cụ thể với dạng nhân vật lớn như này thì chắc chắn sẽ không thể diễn nổi." Trương Nghị kinh ngạc, không ngừng nói ra.

"500 năm tất có vương giả trỗi dậy."

"Trỗi dậy đột ngột, suy vong cũng đột ngột."

Lục Bình khoanh tay, ôn hòa nói.

Thầy Trần Bảo Quốc cũng đã sớm tiến vào trong trạng thái, ngoại trừ thời điểm ban đầu bị khí tràng toát ra từ Lục Bình chấn nhiếp, sau đó rất nhanh đã dần tiến vào trạng thái.

Cuộc nói chuyện của hai người trong mắt đám diễn viên dày dặn kinh nghiệm ở dưới sân khấu không giống như là đang biểu diễn, mà thật sự là hai vị đại lão đang ngồi luận đạo.

Biểu diễn nhanh chóng kết thúc.

Kịch trường yên tĩnh trở lại, thật lâu sau vẫn không có người phá vỡ sự trầm mặc này.

"Hô!"

"Không hổ là ‌diễn viên thực lực."

Lục Bình thở phào nhẹ nhõm. Anh rõ ràng là đang mưu lợi cho mình, hoàn toàn mô phỏng đóng vai Vinh Tích Triều mới có thể đối diễn được với Trần Bảo Quốc. Đối phương lập tức thông qua bản lĩnh biểu diễn của mình và bắt kịp.

"Lợi hại!"

"Giáo sư Cố nói cậu là người ngoài giới?" Trần Bảo Quốc đón lấy ánh mắt của Lục Bình, đầy vẻ tán thưởng, nói ra.

"Ngày bình thường thích ngẫm nghĩ về những thứ này.

" Lục Bình khiêm tốn mỉm cười đáp lại.

"Đúng rồi, thầy Trần, em vừa rồi lúc đối diễn với thầy, cảm giác thầy rõ ràng không có làm cái gì cả nhưng khí chất cả người lại giống như thay đổi, làm thế nào mà làm được như vậy ạ?" Sau khi nói chuyện một hồi, Lục Bình bắt đầu hỏi thăm những nghi vấn của mình.

Anh có thể nhanh chóng trưởng thành trong khoảng thời gian ngắn như vậy đều dựa vào việc tận dụng mọi thứ, bắt lấy tất cả cơ hội có thể đề cao bản thân.

Trần Bảo Quốc nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc, không có một chút ý định che giấu nào. Lúc này, ông liền bắt đầu chia sẻ kinh nghiệm và thu hoạch của mình trong những năm này cho Lục Bình tham khảo.

Cho đến lúc này, khán giả trước sân khấu vẫn đang nhìn chăm chú về phía hai người, tiếng vỗ tay sợ hãi thán phục không ngừng vang lên.

⚝ ✽ ⚝

"Tiểu Lục à, đến đây, chúng ta thêm Wechat đi. Sau này, nếu như có gì cần nghiên cứu thảo luận thì chúng ta sẽ có thể liên hệ với nhau bất cứ lúc nào."

Đi xuống sân khấu, Lục Bình vừa mới chuẩn bị trở lại vị trí của mình, Trần Bảo Quốc đã lấy điện thoại di động ra, vừa gọi vừa nói.

"Được. Thầy Trần, để em quét mã của thầy." Lục Bình cười nói. ‌

"Lục tiên sinh, chúng ta cũng kết bạn đi. Được xem cậu diễn hai đoạn vừa rồi đúng là một loại hưởng thụ." Tưởng Văn Lệ ngồi tại hàng thứ nhất cũng nói.

"Xin chào cô Tưởng. Lúc mẹ tôi còn sống từng đặc biệt yêu thích bộ phim Đám Cưới Càng do cô diễn chính." Lục Bình vừa kết bạn với Tưởng Văn Lệ vừa ôn hòa đáp.

Sau khi đi lại giữa các diễn viên lâu năm, trong điện thoại di động đã kết bạn được thêm sáu người. Lúc đi qua khu vực của mấy người trung niên, Trương Nghị liền vội vàng ngoắc tay: "Người anh em! Người anh em!"

"Kết bạn đi! Tôi là Trương Nghị, làm quen một chút." Trương Nghị gãi đầu một cái, vừa cười vừa nói.

Không lâu sau, Lục Bình ngồi trở lại trước vị trí của mình. Đầu ngón tay của anh lướt qua danh sách bạn bè, từ lúc ban đầu cho đến bây giờ đã có thêm hơn mười người bạn trong giới giải trí. Dựa vào tài nguyên của những người này, nếu như anh thực sự muốn tham gia vào giới giải trí chỉ sợ cũng chỉ là chuyện trong vài phút.

Hội thảo nghiên cứu tiếp tục.

Lục Bình không có ngoi đầu lên nữa, chỉ chuyên chú lắng nghe và ngẫm nghĩ. Thậm chí, anh còn móc một cuốn sổ màu đen thật dày ra từ trong túi công văn, sau đó bắt đầu ghi chép lại các kinh nghiệm và thu hoạch giống như là một học sinh.

------

Dịch: MBMH Translate